In Saigon, also featured straight afternoon I lit, noisy bustle, while the quieter, smaller and shorter, people called the alley. Alley in Saigon past, ancient, still has a name, like the ones the lane outside Hanoi now, but long slowly fades, long forgotten come the names of that list itself not because new people to do lazy old men names University also pleasant change, should now look like little does anyone remember the name of the alley in Saigon again , which they call them by number.If based on the number of xuyệt House (/) or not to call the façade or the alley in Saigon, when also dissapointed, because there are two xuyệt House, which is located right in the big four-lane road vehicles running through the night, have no home xuyệt would, but again is Titus last deep alleys Penguin around in no one. So in Saigon, only able to take place or ask the new face to know that House in the alley or out front.The original friend of much capital, tui Saigon half at home front, half at home in the alley. But gradually, people choose the Alley as a place in gradually, maybe the speed of development and the noise of the road construction has made people more tired, so they gradually get out of the alley. That's who you root for Saigon, and those of you in the beginning, it's never the guys in a House facade, except in two cases, one in front of a house the way plucking on the German, and one person in the home newly built houses plucking façade County side 8.Saigon alley near as harbouring, tolerated all the residential component. In Saigon, easily find the rich Gorge, workers, artists alley alley, alley spring silk alley, candy pulling, Opera ... listen to the name of the alley is envisioned to be the composition of residents in the alley are doing the job. Maybe they say wholesale sale, you have Ward, should those same trades enjoy select in together to support each other.I had a buddy do painter. His house is in a small alleys just a motorcycle ran out of loads, two against each other, then there will be a right back to find space to infinite minutes give way to the other through the face. The alley is so small, and so the rays of sunshine in the alley on the dawn and twilight became the great gift offers that natural for you, painter of tui, and it became the idea for quite a number of his paintings. This guy has a habit, just do what is right 4h15 minutes is him all things, pull stools by the tree in the corner of the House out of North front, brewing cups of cafe, and just SIP cafe, just looking at off the top of the alley.Đầu hẻm nhỏ hẹp, bề ngang chỉ khoảng 2m, lại nằm lọt thỏm giữa hai mảng tường cao và dài của hai căn nhà hai bên, nên nó trở thành một ống dẫn sáng, mà ánh nắng buổi hoàng hôn di chuyển từ mặt tường bên này qua mặt tường bên kia, từ từ soi rọi những mảng gạch bám rêu xanh xanh lộ ra dưới ánh nắng, ánh sáng phản chiếu của những ô cửa kính từ bên này qua mặt tường bên kia, điểm xuyết lên một mặt tường gạch đỏ cũ kỹ từng ô vuông sáng ngời, trắng xóa một cách đều đặn, và những ô sáng đó thay hình đổi dạng. Thỉnh thoảng, những cơn gió bên trên bị mảng tường cao chặn lại ùa xuống đất, thổi tung những tờ giấy báo cũ, những cái lá vàng, và chúng cuộn mình lại, tung mình lên những mảng tường cao lấp lánh ánh nắng chiều đó, một cách im lìm, một cách đầy ngẫu nhiên bất chợt, tựa hồ như có một thế giới của chúng đang trỗi dậy mà không ai hay biết ngoài kia.Right at that time, a woman who wore a slender short flowers swamp, one hand jam up horizontal forehead cover sunshine afternoon is xộc straight into her face, a hand tries new child trying to swim to escape mother bracelets, surf through the top of the alley. The missing when browsing through the alley, her head tilted head unconsciously look deep inside the alley and put his eyes fall right into place you painter of tui is to sit still. Didn't know she could have laughed, but not immediately, she turned to look back towards his children are running ahead, and describes the pursuit of it. It occurs also in a snap, you just press sheets of paper were the wind blow up earlier ties ties down to Earth, as one screen down a stage, as one end of a paragraph describing the scene. I come across tells tui:you look at that scene was 10 years ago, so I note that day. You see beautiful hips?Tui không biết anh ta hỏi tui thấy cái gì đẹp? Ánh nắng chiều đẹp, hay ánh nắng phản chiếu của những ô cửa kính trên mảng tường loang lổ đẹp, hay những món đồ nho nhỏ bị cơn gió hất tung lên không trung đẹp, hay cô gái đẹp, hay đứa trẻ đẹp, hay tất cả những thứ đó đẹp, nhưng anh bạn tui chưa bao giờ mang cái cảnh đó vào những bức tranh của anh ta. Một thằng họa sĩ thật ích kỷ, tui nghĩ, hắn chỉ cho thiên hạ coi những cái gì hắn đã ngắm chán chê, còn cái cảnh hồi nãy, hắn độc chiếm riêng mình hắn chiêm ngưỡng, đã 10 năm. 10 năm, bất giác, tui quay qua hỏi:ủa 10 trước cũng vẫn là nhỏ hồi nãy với đứa con y dzậy hả anh, em thấy hơi kỳ…Tên ích kỷ từ từ nuốt ngụm cafe, có lẽ hắn đã thủ sẵn câu trả lời rồi:bậy, 10 năm trước, nàng chỉ đi qua một mình thôi, cũng vào giờ này, nhưng hồi đó, nàng không che nắng, và cũng không có đứa nhỏ nào trơn trọi…Tui mở miệng định hỏi tiếp, nhưng tên khốn ích kỷ đó dường như biết tui muốn hỏi gì, hắn nhảy vào miệng tui:đúng rồi, ngày nào cũng vậy, từ khi phát hiện ra rằng đầu hẻm nhà anh có em thiên thần sẽ xuất hiện đúng 4h15 mỗi ngày đó, anh đã ngồi đây, nhìn cái cảnh này hàng ngày. Em thiên thần đó làm cái gì mà cứ đúng 4h15phút lại xuất hiện ngay chỗ đó hả, anh đâu có quan tâm mậy, anh nhìn nó từ lúc ẻm đi một mình, cho tới lúc ẻm có bầu, rồi ẻm vắng một thời gian, rồi sau đó ẻm lại xuất hiện với thằng nhỏ đó. Rồi rồi, mày khỏi nói, anh không có rảnh đi ra làm quen hay hỏi thăm đâu, anh chỉ việc ngồi đây, và ngày ngày ngắm nhìn cái màn diễn mà ông trời diễn mỗi ngày một lần cho anh coi thôi. Miễn là anh đửng trễ giờ.Hắn có lẽ là tên khốn Saigon ích kỷ và lười biếng nhất mà tui từng gặp. Nhưng ở Saigon có một con hẻm như vậy đó mấy bạn.Tui cũng có một thằng bạn khác, nhà ở cuối một con hẻm cụt, được bít lại bằng cánh cổng sau của một trường trung học, để mỗi chiều tan học lại mở ra cho đám học sinh trung học ùa ra, làm ồn con hẻm được một lúc rồi đóng lại im lìm mãi tới chiều hôm sau. Tui chơi với nó vì hai đứa cùng thích chụp hình, nói chung thằng bạn đó cũng khá tốt, vì thỉnh thoảng nó lại đem một trái sake qua nhà cho Má tui, nói nhà con trồng, trái chín cây nên đem qua. Rồi sau khi Má tui cắt ra, nhúng bột chiên được một rổ sake thì gói lại một phần bỏ hộp kêu tui qua đưa cho nó ăn coi trái sake nhà nó ngon hay không, tới chừng tui đem qua nhà cho nó phần sake chiên đó mới phát hiện nhà nó chẳng có cây sake nào cả, mà nó hái sake của cái cây mọc bên trong trường trung học xòe nhánh ngang lan can nhà nó, và tên tham lam đó cứ thế mỗi năm đợi mùa sake ra trái lại thản nhiên thò tay bứt trái sake nào vô phước lủng lẳng trước cửa phòng nhà nó, để đem qua nhà tui tặng, rồi sau đó sẽ được lại quả một mớ sake chiên, xem ra tên tham lam đó chẳng mất công mất của gì cả, quả thật trời thương hắn. Nhưng sake không phải là lý do tui lôi hắn vô câu chuyện của mình, mà vì hắn có những tấm hình mà cả đời tui chắc cũng không bao giờ chụp được.
Nhà hắn có 3 tầng, và một cái sân thượng, nhiêu đó chiều cao đủ vượt khỏi bức tường của ngôi trường trung học sát vách cuối hẻm nhà hắn, nên cứ mỗi lần nhức đầu vì công việc, hay mệt mỏi vì cuộc sống, hay đơn giản là rảnh rỗi, hắn lại mượn cái ống tele 300mm của tui để cắm vô cái máy cà khổ của hắn, rồi leo lên nóc nhà hắn, ngụy trang bằng một tấm carton bự chảng đắp lên người, rồi chĩa ống kính tele đó vào những lớp học, những hành lang, và những góc sân trường, rồi bấm. Ôi lạy …, tui muốn nói lạy Chúa, nhưng Ngài vốn không liên quan gì tới câu chuyện này, nhưng lạy Chúa, ngài đã quá ưu ái cho tên tham lam trộm sake đó.
Trong những tấm hình đó của hắn, có một nhành phượng đỏ rực che mất một 1/3 tấm hình, phần còn lại là khung cửa gỗ đậm màu nâu cũ kỹ của lớp học, và những tấm áo trắng đang gò người xuống bàn học để viết một cái gì đó. Có một cô học sinh không cắm mặt xuống bàn để viết, mà cô ấy đang nhìn qua cửa sổ, ánh mắt rơi tuốt đâu đó trên một nhành phượng khác, và ánh mắt đó đen nháy, to tròn, và trong lành hết mức.
Trong những tấm hình đó của hắn, có hai cậu học sinh nam đang chơi caro trong lớp học giờ ra chơi, tên tham lam bạn tui đặt hai cậu học sinh đó nằm sau cánh cửa sổ bằng gỗ, giữa một tấm bảng gỗ xanh lá cây và một bức tường vàng vọt, giữa những cái bàn học sinh ngổn ngang tập sách đang mở ra, bút mực đang quăng ngổn ngang bề bộn.
Trong những tấm hình đó của hắn, có một ông thầy giám thị già khoanh tay nép vào góc tường trên hành lang lầu một nhìn xuống quan sát đám học sinh; có một cậu bé đang cố chạy hai bước lên rổ đang
đang được dịch, vui lòng đợi..
