Tôi nhớ đã từ lâu tôi có hỏi một vị thầy giáo:- Chú dạy môn gì ạ?- Tao dịch - Tôi nhớ đã từ lâu tôi có hỏi một vị thầy giáo:- Chú dạy môn gì ạ?- Tao Anh làm thế nào để nói

Tôi nhớ đã từ lâu tôi có hỏi một vị

Tôi nhớ đã từ lâu tôi có hỏi một vị thầy giáo:
- Chú dạy môn gì ạ?
- Tao dạy thể dục.
Tôi thấy lạ, tôi nhớ đứa bạn bảo cậu nó dạy Văn cơ mà.
- Ừ, thể dục tâm hồn.
Hồi đó, tôi chỉ buồn cười vì thấy đấy là một lời đùa ý nhị. Thế rồi sau này, nhờ một chuyến hành trình tôi bắt đầu hiểu câu nói hôm ấy còn là một nhận định sâu xa.

Nếu bạn cho rằng phượt chỉ là những chuyến hành xác thỏa mãn đam mê xê dịch của những kẻ có máu lãng du còn thơ là sự bột phát xúc cảm của các vị mơ mộng mà ta bị bắt thuộc lòng và phân tách vẽ vời khi còn đi học, hoặc bạn từng nghĩ vậy. Hãy đi cùng tôi, trở lại một chuyến “phượt” từ cái ngày chúng tôi còn chưa biết tới danh/ động từ ấy, một cuộc hành trình đã mở then cánh cửa khiến tôi trở thành tôi ngày hôm nay.

Năm 2011, sinh viên tôi xuất chuồng và đầu quân vào một tổ chức hoạt động vì cộng đồng. Tôi thường tìm hiểu và viết về một cộng đồng thiểu số Tây Bắc với bao khó khăn địa lý, kinh tế - xã hội, trong khi tôi còn chưa nhìn tận mắt người dân tộc ấy mặc chiếc áo truyền thống như thế nào. Điều đó thôi thúc tôi quyết định một mình một ngựa sắt đi Hòa Bình, thành phố vùng cao cách Hà Nội hơn 70 cây số. Nhưng nhờ tình cờ và do duyên số, chú lính chì đã kết hợp được một binh đoàn sáu dũng sĩ Gấu, Cọp, Cáo, Ong, Cua, Cóc cùng nhau xuất hành vào lúc mười lăm giờ đúng có hơn từ chữ C lớn nhất thủ đô, siêu thị BigC Trần Duy Hưng.

Xe không kính chính xác là vì nhà sản xuất xe không thiết kế kính, tiểu đội ba chiếc xe không kính chúng tôi vẫn ca vang “Không có kính, ừ thì có bụi”. Vâng, tuyến đường quốc lộ 6 qua Xuân Mai phải nói là Luân Đôn Việt Nam, bụi vồ lấy trán, lấy mắt, lấy má, bất kể micro mét vuông nào trên da không được che chắn. Ấy thế mà trên đường đi qua con phố đoạn Hà Tây, tôi có thấy trên vỉa hè, hai em bé bày bàn cờ ra đánh (hoặc nghịch), mặc lớp khói bụi nhào lộn bốn xung quanh, như thể phong thái ung dung của vị ẩn sĩ trên núi.

Tháng năm, đúng ngày chiến thắng Điện Biên, một cơn mưa rào khí thế ngút trời, bàng hoàng đột ngột đổ, hạt nào hạt nấy va bộp rạn mắt kính. Lúc ấy mặt trời đã tắt, đường không đèn, một bên là cánh đồng, người xe cuống cuồng lao vào một cái dốc bên kia, trú mưa. Tối thui tối lủi, vậy mà có sét, lâu rồi, giờ không còn nhớ là sét ông trời đánh hay sét có dính dáng dây mơ với ông Xuân Diệu “Làm sao cắt nghĩa được tình yêu! Có nghĩa gì đâu một buổi chiều”.

Chạm bảy giờ cập phố, thành phố Hòa Bình thưa đèn thưa người, chúng tôi thích thú biển chỉ dẫn ghi rõ mức phạt xe đạp xe máy vượt đèn đỏ ở các ngã tư, tấm tắc “Quả thành phố miền núi văn minh”. Cử Ong, cô gái đảm đang mua một quả dưa hấu to mang biếu người bà con định cư tại thành phố này để xin một bữa cơm cho sáu cái bụng rỗng và chỗ ngủ cho sáu cái thân thấm mệt.

Sáu cái mặt trẻ sum họp với hai bác gái người địa phương trong một bữa cơm đặc sản thôn dã: có lá mắc mật xào với lòng lợn, món nộm, tiết canh.
- Nước dí này làm từ gì thế ạ? Ở đây mới có hay sao ấy, dưới cháu không có.
- Nước dí, không thích gọi là nước chấm thì gọi là nước dí.
Tám người uống rượu, lần lượt mỗi người hát một bài nghiêm túc (kiểu như Trái tim bên lề hay Trống cơm), rồi cùng hát:
- Đã không lên thì thôi, mà đã lên rồi là phải trăm phần trăm.

Các bác đã lớn tuổi nhưng vui tính và nhiệt tình hơn bọn trẻ. Rượu ngon, không biết do rượu hay tại người mời.
Dọn mâm, cả tiểu đội không phân biệt gái trai cùng rửa bát, rượu nóng mà sao người thấy mát lòng mát dạ.
Rồi kéo nhau sang nhà một bác, bác tự giới thiệu mình là một trong bốn họ lớn, dòng dõi quý tộc ngày xưa của người Mường, lại rượu, người miền núi vào nhà là uống rượu. Khi về, thủng thẳng đi bộ, gió mát trăng thanh, nàng Gấu ngấm rượu, ca hát om sòm. Đêm ấy, kẻ ngủ người thức, đều háo hức đợi sớm mai.

Hôm sau, 8/5, chúng tôi thăm thủy điện, dọc hai bên đường đi có loài hoa tím, hoa nở nhiều nhưng bởi màu tím quá dịu dàng hay sao, mà hoa cứ lặng lẽ đẹp. Đứng trên thủy điện nhìn xuống sông Đà. Dòng sông xanh, êm đềm, cứ ngỡ là hiền ngoan lắm.
Cả bọn chụp ảnh, sau đợt này có người khám phá ra khả năng tạo dáng sáng tạo của mình, và cũng từ đó trở đi, có nhiều người trở thành nhà nhiếp ảnh bất đắc dĩ cho người mẫu.

Mười giờ, đoàn tới bến Thung Nai, thuê một thuyền nhỏ, ông chủ tầm ba mươi, cao lớn, đưa sáu khách lênh đênh lòng hồ. Khi ấy, chúng tôi hãy còn là những kẻ mới bước chân vào con đường khám phá lãng du, cứ ngây ngây ngất ngất trước cảnh đẹp. Trong những hành trình sau này cái sự say choáng ấy vẫn nguyên nhưng được lắng trong một chiều sâu mới.
Nắng lớn, nước mênh mang, non trôi qua trôi qua.


Thuyền ghé Động Thác Bà, Đảo Dừa. Ngày một nắng. Trời xanh không vạt mây, cỏ cây xanh êm dịu, nước hồ xanh phẳng lặng, không gợn sóng lăn tăn. Nắng gay gắt hơn. Ba màu xanh càng lao xao, lao xao cả hồn người. Từ dạo ấy, trong mắt tôi, nơi này mang tên hồ thơ.
Mấy đứa vừa nãy thăm động, lại tay xách nách mang đồ ăn, nước uống leo lên đảo, thở không ra hơi. Chia nhau miếng dứa giải khát giữa nắng. Cóc, Cáo, Cua nghịch ngợm hái dâu dại, thêm một thứ chua nữa, mát lịm. Chơi với hai đứa trẻ con trên đảo, chơi xích đu, đu lấy đu để. Đảo nhỏ, trời cao, hồ rộng, đu khéo khéo kẻo bay, lạc mất giữa lòng hồ.

Thuyền lại ghé Đảo Cối xay gió, lục tục kéo nhau lên tầng cao cối xay, nói chuyện trêu đùa nhau, mồ hôi mướt trán óng ánh nụ cười. Qua cửa sổ lại thấy loài hoa tím không tên.

Rồi thuyền về bến, lúc này nghỉ ở nhà chờ, ních no bụng và xem ảnh chụp, những người chưa quen trao đổi số liên lạc. Sắp rời hành trình nên chúng ta cần sự gần gũi xác thực hơn sự gần gũi tâm hồn chứ, nhỉ!

Đường về, bảo nhau ngồi nghỉ ở ven đường, ngắm ruộng và rừng trúc xa xa. Tưởng tượng bức tranh: mấy con người ngồi ngay ngắn, nhỏ xíu trong bầu không gian rộng lớn, muốn bay.
Chắc bệnh nghề nghiệp, nhìn cảnh vật trên đường, thấy buồn buồn vì cái nghèo đói, tăng trưởng có thể phá vỡ những điều đẹp đẽ quanh đây, những giá trị văn hóa.

Thế là sắp gặp người quen rồi đấy: bụi, sắp về với đèn điện.

Chuyến đi được kể lại bằng ấn tượng chủ quan của người viết lại là người viết với cảm thức còn non nớt trong quá khứ, nên không tránh khỏi sự đơn điệu và lạc hậu. Sau lần ấy, trong sáu chúng tôi, đến nay, có người chẳng còn quay lại với những chuyến đi bụi, có người lo toan những mối lo riêng nên không năng gặp lại, và cũng có những người gắn bó với nhau hơn trong tình bạn. Nhưng dù sao, những người cùng chia sẻ màu trời, màu non, màu nước ấy, tin rằng luôn gặp nhau tại một giao điểm trong tâm hồn, dù nhân gian có xô đẩy thân người tới đâu. Riêng với tôi, chuyến đi mang đến điều đặc biệt: tôi bắt đầu làm thơ, như người ngủ rất lâu và choàng tỉnh, như trước giờ tôi không hay biết thiên nhiên tươi đẹp và diệu kỳ đến thế.

Hai năm nhìn lại, người viết hiện tại muốn nói: Các cuộc hành trình đều mang một ý nghĩa nào đó, thậm chí vô cùng đặc biệt với một ai đó, xin người đời đừng chê trách những kẻ xê dịch là những kẻ lông bông, cũng xin kẻ xê dịch đừng trách lại những người trách mình, bởi vì mỗi người đều theo đuổi cuộc hành trình của riêng mình trong cuộc sống rộng lớn. Phượt – hành trình ngắn, cuộc đời – hành trình dài hơn. Thơ là tiếng kêu của tâm hồn bật lên qua các chặng đường. Đã là thơ đều đẹp. Thì mỗi chúng ta, dù là ai, làm việc gì, sau khi hoàn thành hành trình trên đất xin để lại một bài thơ, để bài thơ ấy sẽ khơi cảm hứng cho người bên cạnh, người đằng sau rồi người ấy tiếp tục viết đời mình thành một bài thơ. Hãy cứ đi, yêu, sống và làm thơ.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Anh) 1: [Sao chép]
Sao chép!
I remember long ago I have asked a teacher:-You teach?-I teach fitness.I find it weird, I remember the child you told you it taught Written.Yes, the fitness of the soul.Which, I'm only funny because it is a word of Italian jokes. Then later on, thanks to a journey I started out today saying he is a deep perception.If you think phượt is just the trip determined to satisfy passions move of these guys have wasted blood is the poetry also developed powder du emotion of daydreaming that I was caught in the crush and separate drawing to College, or you ever thought so. Please join me, return a "phượt" from the day we did not yet know to/from, a journey that was open then the door made me become me today.In 2011, the students I market and entered into a community activist organization. I usually learn and write about a minority of West with how difficult geography, socio-economic, while I haven't seen firsthand her peoples wear traditional dress. I urge that the decision alone an iron horse go Peace city, the high way Hanoi more than 70 kilometers. But thanks to accidental and caused by fate, the lead soldier had been a combined army of the six champion bear, Tiger, Fox, Honey, crab, Toad appeared together on fifteen hour right there than from the big letter C for capital, supermarket BigC Tran Duy hung.The car is not the correct glasses is because car manufacturers don't design the glass, the u.s. team three cars not our glasses still ca wine "does not have lens, so dusty". Well, the highway route 6 through the Spring to say Tomorrow is Vietnam, dust, London grabbed the forehead, eyes, cheeks, grab grab whatever micro square meters on the skin are not screened. That's on the road going through the city of Hexi passage, I saw on the sidewalk, two baby presentation chessboard battles (or the reverse), even acrobatic four haze around, like rational demeanor of a hermit in the mountains.In may, on the victory of Dien Bien, a Rainshower air going astray, the sudden shock of seed grain, nấy va actinodaphne ellipticbacca crazing of lenses. At the time the Sun was off, the lamp, a side of the field, the car went into a stalk across the slope, rain. Go back to the dark night, so that there is lightning, long ago, and now no longer remembered is his lightning Sun lightning rope involved have good dreams to him "how cutting Drink meant to be love! Means nothing one afternoon ".Touching seven-hour counter city, the city of peace, ladies and gentlemen of the lights, we enjoy signs stating the fine motor bike overtakes the red light at the intersection, switch plate "Result of the mountain city of civilization". Sent bee, girls make sure are buying a watermelon to bring courtesy who settled in this city to please a feast for six of the empty stomach and the berthing for six absorbent body tired.Six young face reunion with two local girls in a rural specialties: feast leaves infected with sauteed pork with honey, mannequin, more broth.-This quick, Water made from what? Here are new or under I don't have.-The water sticks, do not like the sauce called called the water sticks.Eight people drink wine, turn each sing a song seriously (like a heart on the sidelines or the rice Drum), and sang:-Have not up?, which was up and then is to be hundred percent.The doctor got older but fun and enthusiastic kids. Wine, do not know due to alcohol or in person to invite.Clean alloy wheels, all the minor team irrespective of the daughter son the same dishwasher, hot wine that stars cool cool find pleasing. Then pull each other to a medical doctor, doctor introduced himself as one of the four large, ancient aristocratic lineage of Muong people, wine, mountain people in the home is to drink alcohol. When on, straight through to the walk, wind cool Moon stick, she Bears infuse wine, singing rowdy. Night, asleep, people are eagerly waiting for morning.The next day, 8/5, we visit hydropower, along either side of the road there are species of purple flowers, but the flowers by purple too gentle or stars, which the United States quietly beautiful. Standing on the hydraulic power looked down the river. Green River lines, fluted, thinks is a good boy. After the photo shoot, we have discovered the possibility to create his innovative designs, and also from then onwards, many people become photographer to model. Ten hours, the delegation to The Nai, a small boat rental, range boss thirty, large high, put six solo sailing Lake. Meanwhile, we still are the new guys step on the path to explore the romance du, were ecstatic at fantastic scenery. In the latter the journey still to be drunk raw but was worried in a new depth. Large, undisturbed water bearing, non elapsed elapsed.The boat stopped at the coconut Island, She Falls Action. A sunny day. Blue Sky green grass swathes of cloud, not soothing, straightforward, non-green lake water ripples. More sunshine. Three blue scratchy, scratchy rainwater. Since then, in my eyes, this place called the Lake poetry. They were just visiting, leave the hand underarm handbag carrying food, drinking water, climb the island, breathe out slightly. Refreshing pineapple pieces split between sunshine. Toads, foxes, wild strawberry picking naughty Crab, add a tart again, cool iron. Playing with two children on the island, play rocking, rockers take to the swings. Small Islands, sky high, wide Lakes, subtly, cleverly swings the dog, lost in the heart of the Lake.The boat left the island visit the windmills, green continue to pull together up top floor grinders, talk amusing, dusky iridescent forehead sweat smile. Through the Windows to see the flower purple no name.And then the boat dock, this time in shelters, Munich no belly and see photos, those who are new to exchange contact. Leaving journey, so we need the intimacy more authentic intimacy rather than soul, huh!Way back, the other sits at the roadside, watching rice and bamboo forests of far far away. Imagine the picture: these people sit neatly in a tiny, large space, like to fly. Make occupational diseases, to see things on the road, feel sad because of the poverty, growth can break the beautiful things around here, these cultural values.The world is about to meet someone and know: Bush, coming on with electric lights. Chuyến đi được kể lại bằng ấn tượng chủ quan của người viết lại là người viết với cảm thức còn non nớt trong quá khứ, nên không tránh khỏi sự đơn điệu và lạc hậu. Sau lần ấy, trong sáu chúng tôi, đến nay, có người chẳng còn quay lại với những chuyến đi bụi, có người lo toan những mối lo riêng nên không năng gặp lại, và cũng có những người gắn bó với nhau hơn trong tình bạn. Nhưng dù sao, những người cùng chia sẻ màu trời, màu non, màu nước ấy, tin rằng luôn gặp nhau tại một giao điểm trong tâm hồn, dù nhân gian có xô đẩy thân người tới đâu. Riêng với tôi, chuyến đi mang đến điều đặc biệt: tôi bắt đầu làm thơ, như người ngủ rất lâu và choàng tỉnh, như trước giờ tôi không hay biết thiên nhiên tươi đẹp và diệu kỳ đến thế.Hai năm nhìn lại, người viết hiện tại muốn nói: Các cuộc hành trình đều mang một ý nghĩa nào đó, thậm chí vô cùng đặc biệt với một ai đó, xin người đời đừng chê trách những kẻ xê dịch là những kẻ lông bông, cũng xin kẻ xê dịch đừng trách lại những người trách mình, bởi vì mỗi người đều theo đuổi cuộc hành trình của riêng mình trong cuộc sống rộng lớn. Phượt – hành trình ngắn, cuộc đời – hành trình dài hơn. Thơ là tiếng kêu của tâm hồn bật lên qua các chặng đường. Đã là thơ đều đẹp. Thì mỗi chúng ta, dù là ai, làm việc gì, sau khi hoàn thành hành trình trên đất xin để lại một bài thơ, để bài thơ ấy sẽ khơi cảm hứng cho người bên cạnh, người đằng sau rồi người ấy tiếp tục viết đời mình thành một bài thơ. Hãy cứ đi, yêu, sống và làm thơ.
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 2:[Sao chép]
Sao chép!
I remember long ago I asked a teacher:
- Notice to teach what?
- I teach fitness.
I feel strange, I remember telling him it teaches kids that Van body.
- Yeah, gymnastics soul.
Back then, I just found it funny as a joke wittingly. Then later, thanks to a journey I started out saying that day was a profound statement. If you believe phượt trip determine just satisfy enthusiasts who move the bloody wander childhood is the emotional outburst of the dream that you're captured by heart and diverging drawing at school, or so you thought. Come with me, come back a trip "phượt" since the day we did not know to name / verb that, a journey that has opened the door then made ​​me become who I am today. In 2011, students I first finisher and military organizations operating in a community. I often learn and write about a community northwest minority with how difficult geography, economic - social, while I was not looking at her eyes ethnic wear traditional shirts like. That motivated me to decide alone an iron horse goes Peace, highland city of Hanoi than 70 kilometers. But by coincidence and by fate, lead soldiers has put together a mighty army of six Bear, Tigger, Admin, bees, crabs, toads together exodus at right has more than fifteen hours from the biggest C capital, Tran Duy Hung Big C supermarket. Car not exactly glass for vehicle manufacturers not designed glasses, a squad car without glasses three we have chanted the "No glasses, yes, there are dust." Well, highway 6 via Xuan Mai London to say that Vietnam, dust snatched forehead, an eye, cheek, regardless of square micrometers on skin not covered. Yet along the way through the streets of Ha Tay paragraph, I have seen on the sidewalk, two children presented chessboard out against (or playing), wearing four layers of dust tumbling around, as cavalier style of hermit in the mountains. In May, the day of the victory of Dien Bien, a spirited showers sky, stunned suddenly fallen, yet this and bộp county glasses reefs. At that moment the sun was off, no lights road, one side of the field, the car crashed into a frantic across steep, shelter. Dark and forth, so that there is lightning, long, time no longer remember his lightning or lightning goddamned wire disassociate with his dream Xuan Dieu "How to explain the love! It means nothing for an afternoon. " Touching seven hour access, City of Peace who said little light, we find clearly signposted bike motorcycle penalty through a red light at the intersection, switch plates " Fruits of the mountains civilized city ". Bachelor Ong, girls make is buying a watermelon to bring courtesy kinsmen settled in this city to get a meal for six empty stomach and sleeping quarters for six weary body. Six young face reunion with two local doctors girl in a rural specialty meal: fried honey leaf infected with pig hearts, salad, pudding. - This move from What do you? Here are or why he, as I do not have. - moves, not like sauce called it called moves. Eight people drink, turn each sing a serious (like Hearts Trivia or Cylindrical), then sang: - Was not on the right, which had up to then is hundred percent. The doctor was older but more jovial and enthusiastic children. Good wine, alcoholic or not know in person invited. Serve the dish, regardless of the squad with younger girls dishwasher, wine cooler hot but how people see gastric lap cool. Then pull together to house a doctor, physician self-referral he is one of their four big, old aristocratic family of the Muong, the wine, the mountains at home are drinking. When on, walk straight perforation, cool breeze and bright moon, she bears leach liquor, singing rowdy. That night, people who sleep mode, are eagerly waiting the morning. The next day, 8/5, we visited hydropower, along the way have purple flowers, flowers blooming purple too much but by gentleness or stars , but quietly beautiful flower. Standing on hydroelectric overlooking the Black River. Green river, peaceful, gentle wisdom reside as well. The girls take a picture, after the discoverer has the ability to create their own creative design, and since then, many people become photographers Photo reluctant to sample. Ten o'clock, Thung Nai terminal group, hire a small boat, boss reach thirty, tall, put six guests floating reservoir. Then, we go there are those who are new to discover wandering path, just fainted before innocence ecstatic beauty. During the journey later the Natural drunk but was still stunned by settling in a new depth. Sunny large, vast country, non passed over. The boat had engine Thac Ba, Coconut Island. On one sunny. No lap cloudy blue sky, green grass mellow, calm blue lake water, no ripples. Sunny shrill. Blue three more crunch, crunch the human spirit. Since, in my eyes, this place called the Lake poets. The kids just now visited mobile, portable hand-arm to bring food and water to climb the island, out of breath. Divide each piece of pineapple refreshment between sun. Toad, Admin, crab picking berries naughty, quotes more sour, refreshing. Playing with two children on the island, play swing, swing to swing taken. Small Island, sky, lake, flying trapeze lest clever clever, lost in the lake. The boat to visit Windmill Island, continue to pull each other up continental mill floor, talk tease each other, smooth forehead sweat shining Light smile. Through the window saw purple flowers no name. Then the boat to port, now stay at home waiting, packed full stomach and see photos or those who are new exchange contacts. Leaving itinerary so we need more closeness authentic intimacy rather soul, eh! Road, told each sit at the roadside, watching the fields and bamboo forest in the distance. Imagine the picture: a few people sitting neatly, tiny in the vast sky space, wanted to fly. Make an occupational disease, the view on the street, sad sad because of poverty, growth can break beautiful things around here, these cultural values. That is about to meet acquaintances and know: dust, going on with electric lights. The trip is narrated by the subjective impression of the writer is the writer with a sense also immature in the past, should not escape the monotony and backward. After that, the six of us, so far, there are no more trips back to the dust, some personal concerns and worries should not meet the performance, and also those intertwined than in the you. Anyhow, who shared the sky color, color small, her watercolors, believe always meet at an intersection in the heart, though the human body pushed to have it. As for me, the trip brings something special: I started to write poetry, so long as people sleep and wake up, as before I did not know natural beauty and magic to that. Two years in retrospect, people write current'd say: The journey will bring a certain sense, even extremely special to someone, please do not blame life people who move are those cotton fur, who would also move do not blame the people who blame themselves, because each of them to pursue their own journey in life at large. Phượt - short journey, life - a longer journey. Poetry is the cry of the soul pop up across the road. Already poems are beautiful. Then each of us, whoever, do something, after completing the journey on earth please leave a poem to poem will sail for the next inspiration, person behind and he continued writing his life into a poem. Just go, love, life and poetry.










































đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Anh) 3:[Sao chép]
Sao chép!
我不ôNHớđãTừLâU Tô我CóHỏ我ộT Vị日ầY GIáO:
CHúDạY MôN Gìạ?
道Dạ0ểDụC.
Tô我ấạY L,Tô我NHớđứBạN B O C U NảậóDạY VăN CơMà。
-Ừ,THểD C T M Hồâụ联合国
Hồ我đó,Tô我CHỉ埠ồN Cườ我Vì日ấYđấY LàMộT Lờ我đù一ýNHị。日ếRồ我秀NàY,NHờộChuyếN H T MàNH TRìNH Tô我ắTđầU嗨ểU CâU Nó我ôMấY CòN L M TàộNHậNđịNH的âU XA。

Nếu bạn cho rằng phượt chỉ là những chuyến hành xác thỏa mãn đam mê xê dịch của những kẻ có máu lãng du còn thơ là sự bột phát xúc cảm của các vị mơ mộng mà ta bị bắt thuộc lòng và phân tách vẽ vời khi còn đi học, hoặc bạn từng nghĩ vậy. Hãy đi cùng tôi, trở lại một chuyến “phượt” từ cái ngày chúng tôi còn chưa biết tới danh/ động từ ấy,我ộT铜ộC HàNH TRìNHđãMở然后CáNH CửKHIếN Tô我TRở日àNH Tô我NGàY Hôm不。

NăM 2011,为六êN Tô我许ấT楚ồNG VàđầU区âN VàO MộT TổCHứC浩ạTđộng VìCộngđồNG。Tô我ườNG Tìm你好ểU VàVIếT VềMộT Cộngđồng ThiểU SốTâY BắC Vớ我宝KHóKHăNđịLý,京族TếXãHộ我,仲量联行川崎Tô我CòN CHưNHìN TậN Mắ饧ườ我âN TộCấY MặC卡ếCáO truyềnống NHư日ếNàO.Đ我ềUđó日ô我úC Tô我归ếTđịNH MộT MìNH Mộ饧ự的ắTđ我òBìNH,THàNH pHốVùng曹CáCH HàNộ我ơN 70 CâY的ố。NHưng NHờTìNH CờVà做战êN Số,CHúLíNH CHìđãKếH T C M PđượợộT平đOàN SáU DũNG的ĩGấU,CọP,CáO,翁,CUA,CóCùNG你许ấH T V O LàNHàúC Mườ我ăM GIờđúng CóHơN T C L NừCHữớNHấT日ủđô,四êU、ThịBigC TRầN维Hư
NG。
Xe KHông KíNH CHíNH XáC LàVìNHà的ảN许ất xe KHông ThiếT KếKíNH,钛ểUđộ我八尺ếC氙KHông KíNH CHúNG Tô我Vẫn CA万荣“KHông CóKíNH,ừ日ìCóBụ我”。VâNG,绥ếNđườNG区ốC Lộ6作为徐âN麦pHả我Nó我à路âNĐôN VIệt Nam,Bụ我VồLấTRáY N,我ấY MắT,LấY Má,BấT Kể微米éT VUôNG NàO TRêN大KHôngđượC车CHắN.Ấ0ếMàTRêNđườngđ我作为控制pHốđOạN HàTâY,Tô我Có日ấY TRêN V Hèỉ,海éEM B B BààY N CờRAđáNH(HOặC NGHịCH),我ặC LớP KHó我ụ我NHàO LộN Bốn惩罚quanh,NHư日ểPhong Thá我亲政粪CủVịẩN SĩTRênú我

日áNG Năm,đúNG NGàY卡ếnắngĐ我ệN双ên,
đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: