Sau giờ học, tất cả của nó và quay trở lại đường đua gốc, đến và từ trường học mỗi ngày, đọc những bài học, sống cuộc sống như nói chung. Đôi khi phá vỡ, xung quanh bạn học nghe nói về chủ đề nhận xét thông tin gì sẽ đột nhiên nghĩ rằng con thú của một vị thành niên, thì Trung Quốc Unicom cũ điện thoại di động trong một ngây người. Lời nói dối để giáo viên bỏ qua lớp học lên cao cũng đã phá vỡ chân của mình, cuộc nổi loạn bất ngờ của tôi làm cho cha mẹ nhận ra rằng tôi bước vào tuổi vị thành niên, mặc dù họ nhận được tức giận, nhưng không giận tôi, chứ không phải để có được cùng với tôi cẩn thận hơn. Và tôi nói với họ điện thoại di động bị mất, trao đổi này đã bỏ ra 100 đô la để mua cũ, họ cũng đã không nghi ngờ, hoặc thậm chí để mua một cái mới cho tôi-tôi không biết lý do tại sao, tôi đã từ chối. Từng là một bài học tiếng Anh, thế kỷ của tôi khi một vòng điện thoại di động bạn đang có, sắp ra nhạc chuông là một trong những người đã quen thuộc với lời nguyền: "@# ¥ %...... Niggaz cậu? @#¥%…… Bạn Niggaz làm... " Các lớp học đã im lặng, nhạc chuông hay trong các vòng lặp, tôi blankly ngồi trên ghế, chấp nhận bí tích rửa tội nhìn từ mọi phía. Khuôn mặt của giáo viên đã vô cùng thú vị. Vì vậy lần đầu tiên đến văn phòng để có được đào tạo, nhưng bằng cách nào đó cảm thấy hạnh phúc. Lần đầu tiên, tôi đã tìm kiếm một ai đó để chia sẻ kinh nghiệm này không bình thường, nhưng nhìn xuống địa chỉ mở cuốn sách một tên nhưng không có ai để chia sẻ này loại điều, capers bên trong, đột nhiên bao phủ phía trên giống như tro, trở nên mờ và yếu. 不受控制地,又想起那个人来。 如果那时候我要了他的号码,这时候就可以打电话,或是发个短信告诉他,我因为他的手机铃声挨训了。 他会怎么说呢? ——我操你白痴啊?手机换了这么久现在才发现这个铃声?怎样?老子声音好听吧? 他一定会这么说的。 我握着手机笑了笑,有些寂寞。 我没有换掉手机铃声,反正很少有人打电话给我,那次在课堂上突然响起来,也只是10086催手机费的。不过我吸取了教训,上课时间调了静音。有时候晚上做完功课,觉得十分无聊,就会找出那段铃声录音,一遍一遍地听着那个熟悉的声音骂着:“@#¥%……找你老子干屌?@#¥%……找你老子干屌……” 我不知道自己这是怎么了?唯一能确定的是,我很想,很想再跟他见面。 如果能再见一面,我一定,一定要问他的名字,还有手机号。 就这样穷极无聊地过了两个多月,期中考结束后,几个平时关系要好的同学商量着放学后去市中心逛逛,我反正没事,就跟着去了。 即使逛街吃东西,他(她)们的话题也离不开学习,这一路上都在谈论期中考的题目,对着答案。我一个人走在最后面,百无聊赖地看着街边的商店。 “糟了,柏英高的人……” 我正出神,没留意撞上前面同学的背,这才发现他们全停下来了,疑惑道:“怎么了?”
同桌紧张兮兮道:“柏英高的人,你看。”
我顺着他们的目光看过去,果然,前面一百米处有个公交站牌,站牌边站了一群头发染得五颜六色的人,他们穿着柏英高中特有的卡其色立领校服。
“怎……怎么办?”班长是个女生,平时在班里耀武扬威的,这时候却也怕的瑟瑟发抖。
他们之所以害怕柏英高的人,其实是有原因的。如果说南海高中是优等学子的殿堂,那么柏英高中就是问题少年的根据地了。我念初中那会儿,爸妈就一再跟我强调,如果我考不上南海,就送我去柏英,然后就开始说柏英高怎么怎么可怕,学生怎么怎么欺负人。我考上南海后,也经常听同学说柏英高中又有人打群架,还有人把老师打进医院,我们学校哪个放学回家的同学半路上遇到柏英高的学生,被抢了不说,还被打了一顿。而每当我们考得不好时,老师也会说要把我们赶去念柏英高中。
总而言之,柏英高是每个南海学生的噩梦。柏英高的学生可以肆无忌惮地在南海附近闲晃,南海的学生却连靠近柏英高的校门都不敢。
“我看……我们还是走吧!”副班长也是个胆小的女生,都快吓哭了。
大家一致认同,我自然没什么意见,正准备往回走,突然就听见有人喊:“喂!那边的!南海高的,站住!”
“怎,怎么办……”所有人都是一副快哭出来的样子,僵直地站着,不敢继续走也不敢回头。
我回头看,就见其中一个柏英高的男生,顶着头灿烂的金发,嘴里叼着烟,流里流气地朝我们走过来。见我看他,就露出十足痞子气的笑容,冲我吐个烟圈。
我被呛得咳了两声。
他咧着嘴笑道:“我操,约会呢你们四个?”
đang được dịch, vui lòng đợi..
