New South China Sea Lighthouses: Legal Futility and Strategic RiskWhat dịch - New South China Sea Lighthouses: Legal Futility and Strategic RiskWhat Việt làm thế nào để nói

New South China Sea Lighthouses: Le

New South China Sea Lighthouses: Legal Futility and Strategic Risk
What is the significance of the lighthouses China has built in the Spratly Islands?

By Jonathan G. Odom and Kerry Lynn Nankivell
November 25, 2015
536 6 6
548 Shares
60 Comments
International law can be viewed as either a tool or a weapon, depending on how it is wielded. On the one hand, the rules of international law outlining the range of legitimate territorial and maritime claims can provide an invaluable toolbox of objective standards for sorting out a way forward in what can often be a complex problem of international relations. On the other, a misinterpretation or partial understanding of the applicable international law can obfuscate the intentions of the rival claimants and further complicate the overall situation. In some ways, a partial understanding of the applicable law might be more harmful than no knowledge at all.

For the unresolved disputes in the South China Sea, one issue worth considering is the potential significance of the new lighthouses that China has constructed on several geographic features within the Spratly Islands. The recent “China’s Lighthouses in the Spratlys” commentary by Lin Ting-Hui of Taiwan is an example of how a misinterpretation or a partial understanding of the applicable law can obfuscate more than it illuminates. This includes both the international law of the sea, as reflected in the United Nations Convention on the Law of the Sea (UNCLOS), and the customary international law relating to sovereignty claims. Below is an attempt to outline the limited legal significance of those new lighthouses, and a strategic risk arising from their construction.

Lighthouses and Maritime Baselines

Lin correctly identifies the law of the sea as one body of international law that applies to some aspects of the unresolved disputes between the South China Sea claimants. To be sure, the proper application of that body of international law can help improve the overall situation. In particular, the UNCLOS rules prescribe how the coastal states may lawfully draw the maritime baselines along their respective coasts and establish their maritime zones from those baselines.

Several of the new lighthouses built by China were constructed on geographic features that were either low-tide elevations or submerged features prior to China’s “reclamation” activities. In Lin’s commentary, he cites Articles 7 and 47 of UNCLOS, to support the proposition that a coastal state may draw straight baselines from a lighthouse that it has constructed on a low-tide elevation. What he might not realize, however, is that these two rules of law have limited (if any) applicability to the Spratly Islands, and that they must be interpreted properly in the context of the entire treaty, as is required by the international law of treaties.

The general rule for drawing a coastal state’s maritime baselines is found in Article 5 of UNCLOS, which requires a state to use the low-water line along its coast. As an exception to that general rule, Article 7(1) of the treaty provides that a coastal state may draw straight baselines in two limited situations: (1) when the state’s coastline is “deeply indented and cut into” or (2) if there are “a fringe of islands along the coast in its immediate vicinity.”

The International Court of Justice has held that the rules for drawing straight baselines are intended to be used in exceptional situations only “if a number of conditions are met” and those rules must be applied “restrictively.” But China flipped that established paradigm on its head and legislated in 1992 that it would employ that exceptional methodology for all of the baselines on its coast, including those around its claimed island groups. (The United States has diplomatically and operationally challenged those improperly drawn baselines as an excessive maritime claim.) Assuming for the sake of argument that China’s entire coastline warranted the use of straight baselines, Article 16 of UNCLOS would require China to publish all of the coordinates of those baselines. China declared straight baselines along its mainland coast and around the Paracel Islands in 1996, and around the Senkakus in 2012, but has never declared baselines for any of the islands in the Spratlys or published such coordinates.

Article 7(4) of UNCLOS mentions lighthouses. Lin quotes that provision to offer potential legitimacy for China to someday draw straight baselines in the Spratlys from low-tide elevations where it recently constructed lighthouses. However, Article 7 – including paragraph 4 that Lin quotes – applies only if the coastal state first satisfies one of the two exceptional situations specified in Article 7(1). In other words, if the low-tide elevation is not located on a deeply indented coastline or within a fringe of islands along the coast in its immediate vicinity, then the Article 7(4) rule for drawing of straight baselines from lighthouses on low-tide elevations is simply not relevant.

Moreover, Article 7(4) must be read in proper context with the general rules contained in other provisions of UNCLOS that specify the legal status of low-tide elevations and artificial islands. Specifically, Article 13(1) states that a low-tide elevation may be used as the baseline for measuring the breadth of an island’s territorial sea, but only if that low-tide elevation is located within the territorial sea of that island. At the same time, Article 13(2) of the treaty makes it clear that a low-tide elevation “has no territorial sea of its own” if it is located beyond the coastal state’s mainland or islands. That provision makes no exception allowing for territorial sea around a low-tide elevation if a lighthouse is constructed on it. Thus, whether a lighthouse is constructed on a low-tide elevation is not determinative – what matters is the location of the low-tide elevation (i.e., its proximity to an island). In addition, Articles 60(8) and 80 of UNCLOS specify clearly that artificial islands, installations, and structures “do not possess the status of islands” and have “no territorial sea of their own.” Therefore, any attempt to justify a territorial sea by the mere construction of a building on an artificial island would be legally futile – whether that building was a lighthouse, an outhouse, or a skyscraper.

Additionally, Lin also quotes from Article 47 of UNCLOS to support a similar proposition of drawing “archipelagic baselines” from lighthouses constructed on low-tide elevations. But archipelagic baselines may only be drawn by “archipelagic states” (i.e., states constituted “wholly” of islands), such as Indonesia and the Philippines. Lin’s citation to Article 47 is wholly misguided; the treaty does not permit a continental state, such as China or the United States, to draw straight baselines around the outermost points of an offshore archipelago.

Lighthouses and Sovereignty Claims

After discussing the potential effect of UNCLOS on China’s recent construction of lighthouses in the Spratlys, Lin then argues those activities are more likely intended to solidify China’s sovereignty claim versus claims asserted by other claimant states. More specifically, he states that China appears intent on “safeguarding of its territorial sovereignty” and “efforts to strengthen the legal basis of its claim.”

To support this point, Lin cites a ruling by the International Court of Justice in the 2002 case between Indonesia and Malaysia concerning the sovereignty of the islands of Pulau Ligitan and Pulau Sipidan. Regrettably, he focuses solely on those portions of the Court’s ruling that briefly discussed the specific detail of a claimant state constructing lighthouses. He overlooks another portion of the ruling that identifies and applies a principle of international law that is more fundamental and universal to the adjudication of competing sovereignty claims than the unique instance of constructing lighthouses.

In evaluating the competing sovereignty claims to a land feature, what matters is not only what action a state has taken, but also when it takes that action. The relevant concept in international jurisprudence is known as the “critical date.” Specifically, the Court in the Indonesia/Malaysia case ruled that “it cannot take into consideration acts having taken place after the date on which the dispute between the Parties crystallized unless such acts are a normal continuation of prior acts and are not undertaken for the purpose of improving the legal position of the Party which relies on them.” Under the facts of that case, the Court concluded that Malaysia’s construction of lighthouses on these two small islands was a relevant act demonstrating Malaysia’s effectivités (i.e. continuous exercise of governmental activity) primarily because Indonesia was not disputing Malaysia’s sovereignty of the two islands “at the time when these activities were carried out.” In other words, actions taken by a claimant state after the critical date are legally “meaningless” when it comes to determining which claimant has the superior claim of sovereignty.

For the South China Sea disputes, there is much legal-historical work yet to be done to identify the critical dates relevant to various competing territorial claims. With respect to the Spratlys, history provides many potential candidates for the date or dates. We know that German surveys of the islands in the late 19th century were protested by the Qing dynasty, though the picture with respect to China’s official reaction to the first modern claim to the islands (lodged by the British) is much less clear. The privately made claim of Tomas Cloma in 1956 drew protest from both Taiwan (as the Republic of China) and Vietnam, though official disputes between two or three governments might not be said to have crystallized until Manila took on Cloma’s claim sometime between 1974 and 1978.
0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
New South China Sea Lighthouses: Vô dụng pháp lý và rủi ro chiến lược? Ý nghĩa của những ngọn hải đăng Trung Quốc đã xây dựng trong quần đảo Trường Sa là gì By Jonathan G. Odom và Kerry Lynn Nankivell 25 tháng 11 năm 2015 536 6 6 548 cổ phiếu 60 Comments pháp luật quốc tế có thể được xem như là một trong hai công cụ hay vũ khí, tùy thuộc vào cách nó được nắm giữ. Một mặt, các quy tắc của luật pháp quốc tế phác thảo một loạt các yêu sách lãnh thổ và hàng hải hợp pháp có thể cung cấp một hộp công cụ vô giá của các tiêu chuẩn khách quan để phân loại ra một con đường phía trước trong những gì thường có thể là một vấn đề phức tạp của các mối quan hệ quốc tế. Mặt khác, một sự hiểu sai hoặc hiểu biết một phần của các luật pháp quốc tế được áp dụng có thể xáo trộn những ý định của các bên tranh chấp đối thủ và làm phức tạp thêm tình hình chung. Trong một số cách, một sự hiểu biết một phần của pháp luật hiện hành có thể có hại nhiều hơn là không có kiến thức ở tất cả. Đối với các tranh chấp chưa được giải quyết ở Biển Nam Trung Hoa, một trong những vấn đề đáng quan tâm là ý nghĩa tiềm năng của các ngọn hải đăng mới mà Trung Quốc đã xây dựng trên một số địa lý tính năng nào trong quần đảo Trường Sa. Gần đây "Ngọn hải đăng của Trung Quốc ở Trường Sa" bình luận của Lin Ting-Hui của Đài Loan là một ví dụ về cách hiểu sai hoặc hiểu biết một phần của pháp luật hiện hành có thể xáo trộn hơn nó chiếu sáng. Điều này bao gồm cả luật quốc tế về biển, như được phản ánh trong Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển (UNCLOS), và pháp luật tập quán quốc tế có liên quan đến tuyên bố chủ quyền. Dưới đây là một nỗ lực để phác thảo ý nghĩa pháp lý hạn chế của những ngọn hải đăng mới, và nguy cơ chiến lược phát sinh từ việc xây dựng của họ. Lighthouses và Maritime Đường cơ sở Lin chính xác xác định các luật biển như một thân thể của luật pháp quốc tế áp dụng cho một số khía cạnh của chưa được giải quyết tranh chấp giữa các bên tranh chấp Biển Đông. Để chắc chắn, các ứng dụng thích hợp mà cơ thể của luật quốc tế có thể giúp cải thiện tình hình chung. Đặc biệt, các quy định của UNCLOS quy định như thế nào các quốc gia ven biển có thể rút ra một cách hợp pháp các đường cơ sở trên biển dọc theo bờ biển của mình và thiết lập các khu vực hàng hải của họ từ những đường cơ sở. Một số đèn biển mới được xây dựng bởi Trung Quốc được xây dựng trên đặc điểm địa lý mà là độ cao hoặc triều thấp hoặc các tính năng ngập nước trước khi hoạt động "cải tạo" của Trung Quốc. Trong lời bình luận của Lin, ông trích Điều 7 và Điều 47 của UNCLOS, để hỗ trợ các đề xuất rằng một quốc gia ven biển có thể vẽ đường cơ sở thẳng từ một ngọn hải đăng mà nó đã được xây dựng trên một độ cao triều thấp. Những gì ông có thể không nhận ra, tuy nhiên, là hai nguyên tắc này của pháp luật còn hạn chế (nếu có) áp dụng đối với quần đảo Trường Sa, và rằng họ phải được giải thích đúng cách trong bối cảnh toàn bộ hiệp ước, như là yêu cầu của luật pháp quốc tế của Điều ước quốc tế. Các quy tắc chung cho việc vẽ đường cơ sở hàng hải một quốc gia ven biển được tìm thấy tại Điều 5 của UNCLOS, mà đòi hỏi một nhà nước phải sử dụng dòng nước thấp dọc theo bờ biển của họ. Như một ngoại lệ cho quy tắc chung, Điều 7 (1) của Hiệp ước quy định rằng một quốc gia ven biển có thể vẽ đường cơ sở thẳng trong hai trường hợp giới hạn: (1) khi bờ biển của nhà nước là "vô cùng thụt vào và cắt thành" hoặc (2) nếu có "một rìa của hòn đảo dọc bờ biển trong vùng lân cận của nó." Tòa án Công lý quốc tế đã cho rằng các quy tắc cho việc vẽ đường cơ sở thẳng được dự định sẽ được sử dụng trong các tình huống đặc biệt chỉ "nếu một số điều kiện được đáp ứng" và những quy tắc phải được áp dụng "hạn chế." Nhưng Trung Quốc lật rằng mô hình thành lập trên đầu của nó và luật hóa vào năm 1992 rằng nó sẽ sử dụng phương pháp luận đặc biệt cho tất cả các đường cơ sở trên bờ biển của họ, bao gồm cả những người xung quanh nhóm đảo tuyên bố của mình. (Hoa Kỳ đã về ngoại giao và hoạt động thách thức những đường cơ sở không đúng cách vẽ như một khiếu nại hàng hải quá mức). Giả sử vì lợi ích của lập luận rằng toàn bộ bờ biển của Trung Quốc đảm bảo việc sử dụng các đường cơ sở thẳng, Điều 16 của UNCLOS sẽ yêu cầu Trung Quốc xuất bản tất cả các tọa độ những đường cơ sở. Trung Quốc tuyên bố đường cơ sở thẳng dọc theo bờ biển lục địa của mình và xung quanh quần đảo Hoàng Sa vào năm 1996, và xung quanh quần đảo Senkaku vào năm 2012, nhưng chưa bao giờ tuyên bố đường cơ sở cho bất kỳ của các đảo trong quần đảo Trường Sa hay công bố tọa độ như vậy. Điều 7 (4) của UNCLOS đề cập đến ngọn hải đăng . Lin trích dẫn những điều khoản đó để cung cấp hợp pháp tiềm năng cho Trung Quốc một ngày nào đó vẽ đường cơ sở thẳng ở quần đảo Trường Sa từ độ triều thấp, nơi nó vừa mới xây dựng ngọn hải đăng. Tuy nhiên, Điều 7 - bao gồm cả khoản 4 mà Lin trích dẫn - chỉ áp dụng nếu các quốc gia ven biển đầu tiên thoả mãn một trong hai tình huống đặc biệt quy định tại Điều 7 (1). Nói cách khác, nếu độ cao triều thấp không được nằm trên một bờ biển sâu thụt vào hoặc trong vòng một rìa của hòn đảo dọc bờ biển trong vùng lân cận của nó, sau đó các Điều 7 (4) quy tắc để vẽ các đường cơ sở thẳng từ ngọn hải đăng trên thấp độ cao thủy triều chỉ đơn giản là không có liên quan. Hơn nữa, Điều 7 (4) phải được đọc trong ngữ cảnh thích hợp với các quy tắc chung chứa trong các quy định khác của UNCLOS mà xác định tư cách pháp lý cao độ triều thấp và đảo nhân tạo. Cụ thể, Điều 13 (1) cho rằng một độ cao triều thấp có thể được sử dụng làm cơ sở để đo chiều rộng của lãnh hải của một hòn đảo, nhưng chỉ khi đó độ cao triều thấp nằm trong phạm vi lãnh hải của các đảo đó. Đồng thời, Điều 13 (2) của Hiệp ước cho thấy rõ ràng rằng một độ cao triều thấp "không có lãnh hải riêng của mình" nếu nó nằm ngoài đại lục các quốc gia ven biển, hải đảo. Điều khoản đó làm cho không có ngoại lệ cho phép lãnh hải xung quanh một độ cao triều thấp, nếu một ngọn hải đăng được xây dựng trên đó. Vì vậy, cho dù một ngọn hải đăng được xây dựng trên một độ cao triều thấp không phải là quyết tâm - điều quan trọng vị trí của cao triều thấp (tức là, sự gần gũi với một hòn đảo). Ngoài ra, Điều 60 (8) và 80 của UNCLOS quy định rõ rằng nhân tạo đảo, cài đặt, và các cấu trúc "không có được tình trạng của hòn đảo" và có "không có vùng lãnh hải của riêng mình." Vì vậy, bất kỳ nỗ lực để biện minh cho một lãnh thổ biển do việc xây dựng đơn thuần của một tòa nhà trên một hòn đảo nhân tạo sẽ là vô ích hợp pháp - cho dù tòa nhà mà là một ngọn hải đăng, một nhà ngang, hoặc một tòa nhà chọc trời. Ngoài ra, Lin cũng trích dẫn từ Điều 47 của UNCLOS để hỗ trợ một đề xuất tương tự của bản vẽ "quần đảo đường cơ sở "từ ngọn hải đăng được xây dựng trên độ cao triều thấp. Nhưng đường cơ sở quần đảo chỉ có thể được rút ra bởi "quốc gia quần đảo" (tức là, các quốc gia thành lập "hoàn toàn" của đảo), chẳng hạn như Indonesia và Philippines. Trích dẫn Lin của Điều 47 là hoàn toàn sai lầm; các điều ước quốc tế không cho phép một quốc gia lục địa, chẳng hạn như Trung Quốc hay Hoa Kỳ, để vẽ đường cơ sở thẳng xung quanh các điểm ngoài cùng của một quần đảo ngoài khơi. Lighthouses và chủ quyền Claims Sau khi thảo luận về tác động tiềm năng của UNCLOS về xây dựng gần đây của Trung Quốc về ngọn hải đăng ở Trường Sa , Lin sau đó lập luận những hoạt động có nhiều khả năng nhằm củng cố tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc so với tuyên bố khẳng định bởi các quốc gia yêu sách khác. Cụ thể hơn, ông nói rằng Trung Quốc dường như có ý định "bảo vệ chủ quyền lãnh thổ của mình" và "nỗ lực để củng cố cơ sở pháp lý của yêu sách của mình." Để hỗ trợ điểm này, Lin trích dẫn một phán quyết của Tòa án Công lý quốc tế trong trường hợp năm 2002 giữa Indonesia và Malaysia về chủ quyền các đảo Pulau Ligitan và Pulau Sipidan. Đáng tiếc, anh chỉ tập trung vào những phần phán quyết của Tòa án đó một thời gian ngắn thảo luận các chi tiết cụ thể của một ngọn hải đăng xây dựng nhà nước nguyên đơn. Ông nhìn ra một phần của phán quyết này sẽ xác định và áp dụng một nguyên tắc của luật pháp quốc tế mà là cơ bản hơn và phổ quát để xét xử các tranh chấp chủ quyền chủ quyền hơn so với các đối tượng duy nhất của việc xây dựng ngọn hải đăng. Trong việc đánh giá các tuyên bố chủ quyền với một tính năng đất đai, những gì quan trọng không chỉ là những hành động một nhà nước đã thực hiện, nhưng cũng có khi nó có hành động đó. Các khái niệm có liên quan trong luật học quốc tế được gọi là "ngày quan trọng." Cụ thể, Tòa án trong trường hợp Indonesia / Malaysia phán quyết rằng "nó không thể đi vào xem xét các hành vi đã xảy ra kể từ ngày phát sinh tranh chấp giữa các Bên tinh trừ khi đó hành vi là một sự tiếp nối bình thường của hành vi trước và không được thực hiện với mục đích nâng cao vị thế pháp lý của Đảng mà dựa vào chúng. " Dưới sự kiện của trường hợp này, Toà đã kết luận rằng việc xây dựng của Malaysia ngọn hải đăng trên hai đảo nhỏ là một hành động có liên quan chứng minh effectivités Malaysia (tức là tập thể dục liên tục của các hoạt động của chính quyền) chủ yếu là do Indonesia đã không tranh chấp chủ quyền của hai quần đảo của Malaysia "tại thời điểm khi các hoạt động này đã được thực hiện." Nói cách khác, hành động được thực hiện bởi một nhà nước yêu sách sau ngày quan trọng là về mặt pháp lý "vô nghĩa" khi nói đến việc xác định nguyên đơn có yêu cầu bồi thường cấp trên của chủ quyền. Đối với các tranh chấp Biển Đông, có công việc pháp lý, lịch sử nhiều chưa được thực hiện để xác định các ngày quan trọng liên quan đến nhiều yêu sách lãnh thổ tranh . Đối với quần đảo Trường Sa với, lịch sử cung cấp nhiều ứng cử viên tiềm năng cho ngày hoặc ngày. Chúng ta biết rằng các cuộc điều tra của Đức trong những hòn đảo ở cuối thế kỷ 19 đã phản đối của triều đại nhà Thanh, mặc dù các hình ảnh liên quan đến phản ứng chính thức của Trung Quốc để yêu cầu bồi thường hiện đại đầu tiên đến các đảo (nại của người Anh) với ít nhiều rõ ràng. Yêu cầu bồi thường nhân làm bằng Tomas Cloma năm 1956 đã thu hút sự phản đối từ cả Đài Loan (như Trung Quốc) và Việt Nam, mặc dù tranh chấp chính thức giữa hai hoặc ba chính phủ có thể không được cho là đã kết tinh cho đến khi Manila đã về yêu cầu bồi thường Cloma của khoảng giữa năm 1974 và 1978 .
đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
New South China Sea Lighthouses: Vô dụng pháp lý và rủi ro chiến
lược? Ý nghĩa của những ngọn hải đăng Trung Quốc đã xây dựng trong quần đảo Trường Sa là gì By Jonathan G. Odom và Kerry Lynn Nankivell 25 tháng 11 năm 2015 536 6 6 548 cổ phiếu 60 Comments pháp luật quốc tế có thể được xem như là một trong hai công cụ hay vũ khí, tùy thuộc vào cách nó được nắm giữ. Một mặt, các quy tắc của luật pháp quốc tế phác thảo một loạt các yêu sách lãnh thổ và hàng hải hợp pháp có thể cung cấp một hộp công cụ vô giá của các tiêu chuẩn khách quan để phân loại ra một con đường phía trước trong những gì thường có thể là một vấn đề phức tạp của các mối quan hệ quốc tế. Mặt khác, một sự hiểu sai hoặc hiểu biết một phần của các luật pháp quốc tế được áp dụng có thể xáo trộn những ý định của các bên tranh chấp đối thủ và làm phức tạp thêm tình hình chung. Trong một số cách, một sự hiểu biết một phần của pháp luật hiện hành có thể có hại nhiều hơn là không có kiến thức ở tất cả. Đối với các tranh chấp chưa được giải quyết ở Biển Nam Trung Hoa, một trong những vấn đề đáng quan tâm là ý nghĩa tiềm năng của các ngọn hải đăng mới mà Trung Quốc đã xây dựng trên một số địa lý tính năng nào trong quần đảo Trường Sa. Gần đây "Ngọn hải đăng của Trung Quốc ở Trường Sa" bình luận của Lin Ting-Hui của Đài Loan là một ví dụ về cách hiểu sai hoặc hiểu biết một phần của pháp luật hiện hành có thể xáo trộn hơn nó chiếu sáng. Điều này bao gồm cả luật quốc tế về biển, như được phản ánh trong Công ước Liên Hợp Quốc về Luật Biển (UNCLOS), và pháp luật tập quán quốc tế có liên quan đến tuyên bố chủ quyền. Dưới đây là một nỗ lực để phác thảo ý nghĩa pháp lý hạn chế của những ngọn hải đăng mới, và nguy cơ chiến lược phát sinh từ việc xây dựng của họ. Lighthouses và Maritime Đường cơ sở Lin chính xác xác định các luật biển như một thân thể của luật pháp quốc tế áp dụng cho một số khía cạnh của chưa được giải quyết tranh chấp giữa các bên tranh chấp Biển Đông. Để chắc chắn, các ứng dụng thích hợp mà cơ thể của luật quốc tế có thể giúp cải thiện tình hình chung. Đặc biệt, các quy định của UNCLOS quy định như thế nào các quốc gia ven biển có thể rút ra một cách hợp pháp các đường cơ sở trên biển dọc theo bờ biển của mình và thiết lập các khu vực hàng hải của họ từ những đường cơ sở. Một số đèn biển mới được xây dựng bởi Trung Quốc được xây dựng trên đặc điểm địa lý mà là độ cao hoặc triều thấp hoặc các tính năng ngập nước trước khi hoạt động "cải tạo" của Trung Quốc. Trong lời bình luận của Lin, ông trích Điều 7 và Điều 47 của UNCLOS, để hỗ trợ các đề xuất rằng một quốc gia ven biển có thể vẽ đường cơ sở thẳng từ một ngọn hải đăng mà nó đã được xây dựng trên một độ cao triều thấp. Những gì ông có thể không nhận ra, tuy nhiên, là hai nguyên tắc này của pháp luật còn hạn chế (nếu có) áp dụng đối với quần đảo Trường Sa, và rằng họ phải được giải thích đúng cách trong bối cảnh toàn bộ hiệp ước, như là yêu cầu của luật pháp quốc tế của Điều ước quốc tế. Các quy tắc chung cho việc vẽ đường cơ sở hàng hải một quốc gia ven biển được tìm thấy tại Điều 5 của UNCLOS, mà đòi hỏi một nhà nước phải sử dụng dòng nước thấp dọc theo bờ biển của họ. Như một ngoại lệ cho quy tắc chung, Điều 7 (1) của Hiệp ước quy định rằng một quốc gia ven biển có thể vẽ đường cơ sở thẳng trong hai trường hợp giới hạn: (1) khi bờ biển của nhà nước là "vô cùng thụt vào và cắt thành" hoặc (2) nếu có "một rìa của hòn đảo dọc bờ biển trong vùng lân cận của nó." Tòa án Công lý quốc tế đã cho rằng các quy tắc cho việc vẽ đường cơ sở thẳng được dự định sẽ được sử dụng trong các tình huống đặc biệt chỉ "nếu một số điều kiện được đáp ứng" và những quy tắc phải được áp dụng "hạn chế." Nhưng Trung Quốc lật rằng mô hình thành lập trên đầu của nó và luật hóa vào năm 1992 rằng nó sẽ sử dụng phương pháp luận đặc biệt cho tất cả các đường cơ sở trên bờ biển của họ, bao gồm cả những người xung quanh nhóm đảo tuyên bố của mình. (Hoa Kỳ đã về ngoại giao và hoạt động thách thức những đường cơ sở không đúng cách vẽ như một khiếu nại hàng hải quá mức). Giả sử vì lợi ích của lập luận rằng toàn bộ bờ biển của Trung Quốc đảm bảo việc sử dụng các đường cơ sở thẳng, Điều 16 của UNCLOS sẽ yêu cầu Trung Quốc xuất bản tất cả các tọa độ những đường cơ sở. Trung Quốc tuyên bố đường cơ sở thẳng dọc theo bờ biển lục địa của mình và xung quanh quần đảo Hoàng Sa vào năm 1996, và xung quanh quần đảo Senkaku vào năm 2012, nhưng chưa bao giờ tuyên bố đường cơ sở cho bất kỳ của các đảo trong quần đảo Trường Sa hay công bố tọa độ như vậy. Điều 7 (4) của UNCLOS đề cập đến ngọn hải đăng . Lin trích dẫn những điều khoản đó để cung cấp hợp pháp tiềm năng cho Trung Quốc một ngày nào đó vẽ đường cơ sở thẳng ở quần đảo Trường Sa từ độ triều thấp, nơi nó vừa mới xây dựng ngọn hải đăng. Tuy nhiên, Điều 7 - bao gồm cả khoản 4 mà Lin trích dẫn - chỉ áp dụng nếu các quốc gia ven biển đầu tiên thoả mãn một trong hai tình huống đặc biệt quy định tại Điều 7 (1). Nói cách khác, nếu độ cao triều thấp không được nằm trên một bờ biển sâu thụt vào hoặc trong vòng một rìa của hòn đảo dọc bờ biển trong vùng lân cận của nó, sau đó các Điều 7 (4) quy tắc để vẽ các đường cơ sở thẳng từ ngọn hải đăng trên thấp độ cao thủy triều chỉ đơn giản là không có liên quan. Hơn nữa, Điều 7 (4) phải được đọc trong ngữ cảnh thích hợp với các quy tắc chung chứa trong các quy định khác của UNCLOS mà xác định tư cách pháp lý cao độ triều thấp và đảo nhân tạo. Cụ thể, Điều 13 (1) cho rằng một độ cao triều thấp có thể được sử dụng làm cơ sở để đo chiều rộng của lãnh hải của một hòn đảo, nhưng chỉ khi đó độ cao triều thấp nằm trong phạm vi lãnh hải của các đảo đó. Đồng thời, Điều 13 (2) của Hiệp ước cho thấy rõ ràng rằng một độ cao triều thấp "không có lãnh hải riêng của mình" nếu nó nằm ngoài đại lục các quốc gia ven biển, hải đảo. Điều khoản đó làm cho không có ngoại lệ cho phép lãnh hải xung quanh một độ cao triều thấp, nếu một ngọn hải đăng được xây dựng trên đó. Vì vậy, cho dù một ngọn hải đăng được xây dựng trên một độ cao triều thấp không phải là quyết tâm - điều quan trọng vị trí của cao triều thấp (tức là, sự gần gũi với một hòn đảo). Ngoài ra, Điều 60 (8) và 80 của UNCLOS quy định rõ rằng nhân tạo đảo, cài đặt, và các cấu trúc "không có được tình trạng của hòn đảo" và có "không có vùng lãnh hải của riêng mình." Vì vậy, bất kỳ nỗ lực để biện minh cho một lãnh thổ biển do việc xây dựng đơn thuần của một tòa nhà trên một hòn đảo nhân tạo sẽ là vô ích hợp pháp - cho dù tòa nhà mà là một ngọn hải đăng, một nhà ngang, hoặc một tòa nhà chọc trời. Ngoài ra, Lin cũng trích dẫn từ Điều 47 của UNCLOS để hỗ trợ một đề xuất tương tự của bản vẽ "quần đảo đường cơ sở "từ ngọn hải đăng được xây dựng trên độ cao triều thấp. Nhưng đường cơ sở quần đảo chỉ có thể được rút ra bởi "quốc gia quần đảo" (tức là, các quốc gia thành lập "hoàn toàn" của đảo), chẳng hạn như Indonesia và Philippines. Trích dẫn Lin của Điều 47 là hoàn toàn sai lầm; các điều ước quốc tế không cho phép một quốc gia lục địa, chẳng hạn như Trung Quốc hay Hoa Kỳ, để vẽ đường cơ sở thẳng xung quanh các điểm ngoài cùng của một quần đảo ngoài khơi. Lighthouses và chủ quyền Claims Sau khi thảo luận về tác động tiềm năng của UNCLOS về xây dựng gần đây của Trung Quốc về ngọn hải đăng ở Trường Sa , Lin sau đó lập luận những hoạt động có nhiều khả năng nhằm củng cố tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc so với tuyên bố khẳng định bởi các quốc gia yêu sách khác. Cụ thể hơn, ông nói rằng Trung Quốc dường như có ý định "bảo vệ chủ quyền lãnh thổ của mình" và "nỗ lực để củng cố cơ sở pháp lý của yêu sách của mình." Để hỗ trợ điểm này, Lin trích dẫn một phán quyết của Tòa án Công lý quốc tế trong trường hợp năm 2002 giữa Indonesia và Malaysia về chủ quyền các đảo Pulau Ligitan và Pulau Sipidan. Đáng tiếc, anh chỉ tập trung vào những phần phán quyết của Tòa án đó một thời gian ngắn thảo luận các chi tiết cụ thể của một ngọn hải đăng xây dựng nhà nước nguyên đơn. Ông nhìn ra một phần của phán quyết này sẽ xác định và áp dụng một nguyên tắc của luật pháp quốc tế mà là cơ bản hơn và phổ quát để xét xử các tranh chấp chủ quyền chủ quyền hơn so với các đối tượng duy nhất của việc xây dựng ngọn hải đăng. Trong việc đánh giá các tuyên bố chủ quyền với một tính năng đất đai, những gì quan trọng không chỉ là những hành động một nhà nước đã thực hiện, nhưng cũng có khi nó có hành động đó. Các khái niệm có liên quan trong luật học quốc tế được gọi là "ngày quan trọng." Cụ thể, Tòa án trong trường hợp Indonesia / Malaysia phán quyết rằng "nó không thể đi vào xem xét các hành vi đã xảy ra kể từ ngày phát sinh tranh chấp giữa các Bên tinh trừ khi đó hành vi là một sự tiếp nối bình thường của hành vi trước và không được thực hiện với mục đích nâng cao vị thế pháp lý của Đảng mà dựa vào chúng. "Dưới sự kiện của trường hợp này, Toà đã kết luận rằng việc xây dựng của Malaysia ngọn hải đăng trên hai đảo nhỏ là một hành động có liên quan chứng minh effectivités Malaysia (tức là tập thể dục liên tục của các hoạt động của chính quyền) chủ yếu là do Indonesia đã không tranh chấp chủ quyền của hai quần đảo của Malaysia "tại thời điểm khi các hoạt động này đã được thực hiện." Nói cách khác, hành động được thực hiện bởi một nhà nước yêu sách sau ngày quan trọng là về mặt pháp lý "vô nghĩa" khi nói đến việc xác định nguyên đơn có yêu cầu bồi thường cấp trên của chủ quyền. Đối với các tranh chấp Biển Đông, có công việc pháp lý, lịch sử nhiều chưa được thực hiện để xác định các ngày quan trọng liên quan đến nhiều yêu sách lãnh thổ tranh . Đối với quần đảo Trường Sa với, lịch sử cung cấp nhiều ứng cử viên tiềm năng cho ngày hoặc ngày. Chúng ta biết rằng các cuộc điều tra của Đức trong những hòn đảo ở cuối thế kỷ 19 đã phản đối của triều đại nhà Thanh, mặc dù các hình ảnh liên quan đến phản ứng chính thức của Trung Quốc để yêu cầu bồi thường hiện đại đầu tiên đến các đảo (nại của người Anh) với ít nhiều rõ ràng. Yêu cầu bồi thường nhân làm bằng Tomas Cloma năm 1956 đã thu hút sự phản đối từ cả Đài Loan (như Trung Quốc) và Việt Nam, mặc dù tranh chấp chính thức giữa hai hoặc ba chính phủ có thể không được cho là đã kết tinh cho đến khi Manila đã về yêu cầu bồi thường Cloma của khoảng giữa năm 1974 và 1978 .


































đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: