它看见那嬉戏于盛开的金莲边的红鲤,那惊灼胜日的颜色,就痴痴的想,为什么我不是一尾鱼呢?那样我就可以和它在一起,闲时听经于莲下,倦时相依于碧波 dịch - 它看见那嬉戏于盛开的金莲边的红鲤,那惊灼胜日的颜色,就痴痴的想,为什么我不是一尾鱼呢?那样我就可以和它在一起,闲时听经于莲下,倦时相依于碧波 Việt làm thế nào để nói

它看见那嬉戏于盛开的金莲边的红鲤,那惊灼胜日的颜色,就痴痴的想,为什么

它看见那嬉戏于盛开的金莲边的红鲤,那惊灼胜日的颜色,就痴痴的想,为什么我不是一尾鱼呢?那样我就可以和它在一起,闲时听经于莲下,倦时相依于碧波,自由自在无拘无束,那是多么的快乐!可我只是一只鸟。它的心被什么东西刺了一下,忽然再也飞不动了。
那红鲤瞥见那渺远天空里的青鸟,那自在不羁的身形,也痴痴的想,为什么我不是一只鸟,那样我就可以和它在一起,闲时掠云翱天,倦时相依于梧桐,自由自在无拘无束,那是多么幸福!可我只是一尾鱼。它的心被什么东西刺了一下,忽然再也游不动了。
大慈大悲的观世音菩萨悲悯的看着这一对水天相隔的鱼鸟,低垂下秀眉,拈指喃喃自语:鱼归于水,鸟归于天,情障情孽啊。
她手一指,那青鸟与红鲤便坠下尘间,应情劫化生而去。
一、
世界上最遥远的距离,不是生与死的距离,而是我就丫在你面前,你知道我爱你。
天色缓缓的暗了下来,展昭望着渐暗渐黑的天色,心情有些沉郁。
白玉堂一直到现在还没有回来。
这不正是自己所要的结果么?
他束了束腰间的衣带,看着腰间的巨阙,唇边微微露出一丝苦笑。
玉堂,如果我此去还能生还,我一定告诉你,我的心意。
不让你再去猜,也不让你再受思量之苦。
然而,我还能回来么?
他知道答案十之八九都是否定的,不然,他决不会这么做。
展昭和白玉堂之间,有着太多太多只能意会不能言传的痛苦。
他轻轻的纵上墙头,消失在迷茫的夜色里。
白玉堂仰起头来,望着那座在夜色里依稀也能感觉得到一种压抑的冲宵楼。
这就是那只猫天天想着的地方,不,确切的说,展昭想要的,只不过是里面的一卷纸,对,一卷纸,那是襄阳王的盟书,有了这个,就能把那个老奸巨滑的家伙扳倒。
也许这是我为你做的最后一件事了。
猫儿,如果我能活着把盟书交给你,希望你不要再让我猜,你的心意,好吗?
他转动着大门的机关,走了进去。
大门里黑洞洞的,把白玉堂潇洒倜傥的身影吞噬了。
他沿着楼梯,缓缓的走着。
心里,不知道为什么,有点酸酸的。
自展昭一发现冲宵楼的大门半开着的时候,他就有一种不祥的预感。
一路走来,这种感觉就越发的强烈。
他紧紧的握住手里的巨阙,巨阙那如雪的剑身闪着微弱的寒光,让他看清了那一段段令人惊心的痕迹,那细长的剑痕,除了白玉堂画影的狠准,再不会有第二个人留下这种痕迹。
他的心一直向上提向上提,向上提。
玉堂,为什么你会在这里?
一阵近于疯狂的飞箭的声音。
展昭急向楼上蹿了过去。
然而
一切都结束了。
白玉堂已经倒在了血泊里,鲜血染红了他的衣衫,他的眼睛失去了往日的明亮,手里还紧紧的攥着那件他认为对展昭来说最重要的东西。
“玉堂!”展昭扑了过去,把他紧紧的抱在怀里,这是他们之间的第一次亲密的拥抱,却也只能是最后一次。
“给你。”白玉堂把那个东西交给了展昭,他望着展昭流下的泪水,温柔的笑了笑。
似乎又回到了与展昭初相识的时候。
那时候的他率性而为,纵马江湖,那时候的他,温润机敏,侠骨铮铮,三月的风,真的很温暖。巨阙与画影相交一错,两道剑光如电。
那一刻起,他就深深爱上了那双明澄如猫的眼睛。
“不!玉堂,你不要死,不要死,我还没有告诉过你,我----我---我爱你!”展昭的声音渐渐的哽咽起来。
是的,也许白玉堂至死都不知道,他深深埋在心底对白玉堂的那感情。从前他竟然不知道,那份感情如此强烈,强烈他无法承受失去后的痛苦。
他抱起白玉堂,向外面走去。
是夜,展昭将盟书交回开封府后,因与襄阳府死士交战时受伤过重而死,他一直抱着白玉堂的身体没有放手。
云海袅袅里,观音看着青鸟,“你可知道那种刺伤你的心的东西是什么了么?”
“弟子知道,是爱情。”
“那你可悟了?”
青鸟回头看着水里的红鲤,正痴痴的望着自己,他摇了摇头。
观音也摇了摇头,“荷钱榆荚,飞来都作青蚨,柔玉温香,观想可成白骨。这个道理,你们还是不懂么?”她手指一挥,两个再次回归红尘。
(二)
世界上最遥远的距离,不是我不能我爱你,而是想你痛彻心脾,却只能埋在心底。
展昭望着迷离的夜色。
不知道为什么,他总是有些心神不宁似的。
“想什么呢?傻猫。”白玉堂笑嘻嘻的调侃。
展昭习惯的向窗前望去,白玉堂正坐在窗台上。
“是不是在想你白爷爷我啊?”凑了过来,当他这样近的贴近的时候,展昭总会有些慌张。
“想得美。”展昭顺势坐回到桌边。
“来来,今天白爷爷心情好,猫儿,陪我喝两杯。”白玉堂自窗台上跳了下来,展昭才发觉他手里多了一把酒壶。
还是有些不安。
伸缩不定的烛光照着白玉堂俊秀的脸,白玉堂今晚的神情有些特别。
他喝起酒来的时候很慢,看着展昭的眼神太过专注。
“你干嘛这么看着我?”
“看你长得好看呗。”白玉堂的回答还是一如即往的吊儿啷当,他靠了过来,“猫儿,今天我有没有说过我爱你啊?”
这人,真是-----展昭脸红了一下,别了过去,任白玉堂在他耳边轻轻的说着,“猫儿,我爱你。那你爱不爱我?”
“这个---明天再说好不好?”
“不好,我现在就想知道。猫儿~~~”
“嗯。”
“嗯?嗯是什么意思?”白玉堂不依不饶。
展昭回过头来,“你怎么了?”
“没什么,真的没什么,我只是忽然想起你似乎从来都没有说过你爱我呢。”白玉堂固执的抓着这个问题不放。
展昭盯着白玉堂有些微醉了的眼睛,那眉毛,那鼻子,还有那嘴唇,心里一阵轻轻的悸动,他微动了动嘴唇,低低却足以令白玉堂听得清楚,“嗯就是-----爱。”
腰上一紧,白玉堂已经抱住了自己,接着,双唇相接。
展昭低低的呻吟了一声,玉堂,对不起,他回手抱住了白玉堂。
白玉堂的腰上一麻,他惊愕的看着展昭。
展昭将他抱到了床上,盖好被子,温柔的在他耳边说,“等我,玉堂,我一定会回来的。”
展昭!你这个混蛋!
然而展昭再也听不到白玉堂心里的叫骂了。
因为,他再也没有回来。
他永远的失陷在了冲宵楼里。
观音看着水里的红鲤,那红鲤正看着万丈红尘里的白玉堂,他执了巨阙剑,正向自己的胸膛刺去。
不,不要。
它的泪水与池水溶在了一起。
“这就是你想要的结果么?”
“不是。”
“你明白了么?”
红鲤痴痴的望着缓缓飞回云海里的青鸟,摇了摇头。
观音叹息了一声,手指一挥。
两个还是回到了红尘之中。
(三)
世界上最遥远的距离,不是我不能说我想你,而是彼此相爱,却不能够在一起。
还是一样的夜。
白玉堂站在窗外看着展昭。
心里就有一种说不出的痛。
不知道为什么,对于这个夜晚,他有着一种,也许是前世带来的,令他不安的感觉。到底是为了什么,他说不上来。
其实,他只是想和猫儿在一起。
和那只看起来温润,却动不动就对他耍脾气的猫儿在一起。
如果这就是爱情的话,他宁愿沉沦,包括为之付出他的生命。
展昭并没有说过,可是他知道,猫儿是爱他的。
猫儿瞪起眼睛对着他生气的时候,
用巨阙指着他的时候,
受伤时叫着他的名字的时候,
夜里缩在他怀里睡着的时候
他的心总会钝钝的痛起来,爱的滋味,有时候和痛是一样的,让你的心总是揪着,缩着,被什么东西扎着。
猫儿没有睡,在等着他。
他知道,他的猫儿在今晚要去冲宵楼。
那种危险的地方,也许,猫儿去了就回不来了。不让他去,那也是决不可能的,猫儿不向他,心里只有爱人,猫儿的心里,还有着开封府,包大人,百姓。太多太多的东西和责任。
“想什么呢?”他自窗子外跳了进来。
“想你。”展昭露出一个微笑,让白主堂的心几乎停止了跳动。
他嗅了嗅,空气里一股浓郁的酒香,“怎么今天这么乖?”他倾了一杯,那琥珀的颜色让人看了就有微微的有了醉意。更不要说,陪他喝酒的是展昭。
“猫儿,今天我有没有说过,我爱你?”爱煞了他脸红的样子。
展昭微微别过脸去。
“猫儿,我爱你,你呢,你爱不爱我?”这样说着,心里总是会酸酸的,涩涩的,猫儿,就当最后一次吧。
“嗯。”
“嗯?”
展昭转回目光来,今夜他似乎和每天不一样,眼睛异常明亮,也异常的温柔,“爱。玉堂,我一直都爱你。”
白玉堂微叹息了一声,伸手抱住展昭的腰。
展昭闭上了眼睛。
然而,白玉堂并没有吻他,他腰上一麻,被白玉堂点住了要穴,他吃惊的看着白玉堂的脸。
“对不起,猫儿,回来我一定好好向你陪罪。”白玉堂向他额上亲了亲,把他放在了床上,盖好被子,“你一定等我回来。”
然而,白玉堂第一次失约了。
他再也没有回来。
他永远的失陷在冲宵楼里。
观音与青鸟一起看着红尘里的展昭,他失去了笑的能力,那曾经俊美的脸,苍白如纸。那曾经敏捷如猫的身姿,失却生气。
“这就是你给他的幸福?”观音问青鸟。
青鸟痛苦的摇了摇头。
无端饮却相思水,不信相思想杀人
“你还是执意要如此么?”
青鸟痴痴的望着展昭,“弟子明白了。”
观音叹息了一声,即是如此,漫漫红尘,生之何苦,你们好自为之吧。
她挥了挥手。
青鸟再次坠入红尘之中。
慈悲筏济人出相思海
恩爱梯接人下离恨天
(四)
如果一定要说,世界上有这样一种距离,那我相信,我与你之间的爱,也能把它缩成零。
夜。
还是那样一个夜晚。
和平日的夜,没有什么不同。
白玉堂依旧站在窗外,看着窗内的展昭。
猫儿,无论如何,我不会再丢下你。
只是,我希望,你也不要再丢下我才好。
他跳进了窗子。
“玉堂?你回来了?”
“怎么?一直在等我对不对?”白玉堂望着展昭。
展昭也望着白玉堂。
那种一直以来的不安,不知道为什么,在两相凝视里,就那样不见了。
灯光摇曳不定,照着两张同样俊秀的脸,一个安静,一个热情,一个如月,一个如日。
白玉堂上下打量着展昭,“猫儿,告诉我,你今晚要去哪里?”
“哪里?”展昭怔了一下,微抿了一下嘴。
“你想一个人去冲宵楼对不对?”
那凌厉的目光让展昭有点不自然的别开眼光。
“我要你看着我。”白玉堂走近了,他的气息吹过来,暖暖的。
“猫儿,我今天有没有说过我爱你?”
“你---”白玉堂的热度让展昭的脸有些发红。
“猫儿----我爱你。”白玉堂的告白如叹息,让展昭的心再一次痛起来,他望着白玉堂认真的眼睛。
“那你爱不爱我?”
爱不爱?
“嗯。”
“那好,我们一起去。我不能忍受失去你。我知道,你也一样不能忍受失去我对不对?”白玉堂握住展昭的手,展昭的手有些凉。
展昭迟疑了一下,还是缓缓的点了点头。他从来不能想像,失去白玉堂,他要怎么活下去。
“让我们一起去。谁也不要丢下谁,就是死,也不会有遗憾。放心,猫儿,我不会让你一个人活着,我也不会让你一个人死。你在哪里,我就在哪里。我求你,不要太想着我,失去你,我会活不下去。”
展昭轻轻的回握着白玉堂的手,“我也是。”
这简简单单的三个字。
却凝结了多少痛苦与甜蜜。
观音望着红尘里的一对,终于也缓缓的点了点头。
或许这就是凡人所说的爱情的力量,竟然让人如此痴迷。
他们都活着,那就好好的活下去。
为了爱情。
“猫儿,你看,今晚的月色多好啊---”
“你想说的不是月色吧?”
“其实,我是想说-----”
“什么?”
“~~~”
“你能不能大点声啊-----唔~~~你-----”
月光温柔的照着两个相拥而吻的爱人身上。
幸福
如期而至。

0/5000
Từ: -
Sang: -
Kết quả (Việt) 1: [Sao chép]
Sao chép!
Nó thấy vở kịch trên Golden Lotus trong nở đầy đủ của cá chép phổ biến đỏ, nó bắt đầu đốt màu thắng Nhật bản, ngu ngốc, tại sao tôi không phải là một con cá? Vì vậy, tôi có thể mang nó theo các nỗ lực có ý thức dưới Yu Lian, phụ thuộc vào khi những con sóng mệt mỏi, miễn phí miễn phí, nó là như thế nào vui vẻ! Nhưng tôi chỉ là một con chim. Trái tim stung bởi một cái gì đó, tất cả của một bất ngờ không còn bay.
Cá chép đỏ bắt nhoáng thấy của đó con chim màu xanh mơ hồ trong bầu trời, sự tự do bỏ hoang của hình dạng, và ngu ngốc, tại sao tôi không phải một con chim, vì vậy tôi có thể với nó, chăn thả Yun Ao giải trí ngày, khi tôi đang mệt mỏi phụ thuộc vào sông Indus, tự do, tự doĐó là những gì hạnh phúc! Tôi chỉ cần một helleri. Trái tim cắn bởi một cái gì đó, đột nhiên không thể bơi nữa.
Từ bi Bồ tát của lòng từ bi để xem các cặp con chim của nước ngoài, giảm của lông mày thì thầm: cá với nước, và các loài chim do các Khuyết tật cảm xúc NIE Ah.
Đề cập đến bàn tay của cô, rơi bụi đó con chim màu xanh với màu đỏ cá chép, Rob IM đi.
,
Khoảng cách xa nhất trên thế giới không phải là khoảng cách giữa sự sống và cái chết, nhưng tôi đã ngay trước mặt bạn, bạn biết tôi yêu bạn.
Nó xuống chậm mờ, Chan Chao nhìn bầu trời màu đen tối, một số tâm trạng chán nản.
Trắng ngọc Hall vẫn chưa trở lại.
Đây không phải là kết quả mong muốn?
Ông chùm eo giữa mất, xem khổng lồ que eo, đôi môi hơi tiết lộ một nụ cười wry.
Đường dây, nếu tôi sẽ đã sống sót, tôi phải nói với bạn, trái tim tôi.
Hiện không cho phép bạn đoán, cũng không để nó làm cho bạn nghĩ rằng một lần nữa.
Tuy nhiên, tôi có thể trở lại?
Mười một ông biết câu trả lời là tiêu cực, nếu không, ông sẽ không bao giờ làm điều đó.
Triển lãm giữa Showa trắng ngọc Hall, quá nhiều, quá nhiều có thể chỉ cảm giác nỗi đau.
Ông nhẹ nhàng trên một bức tường thẳng đứng và biến mất trong sự nhầm lẫn của đêm.
Trắng ngọc Hall nhìn lên,Theo dõi rằng đêm mơ hồ có thể cảm thấy một đêm depressing sạc của sàn nhà.
Đây là nơi mà những con mèo mỗi ngày suy nghĩ, không, chính xác, và mong muốn Chan Chao, chỉ cần bên trong một cuộn giấy, cuộn giấy, hướng dương, đó là vua của Hiệp ước liên minh, và với điều này, bạn có thể xuống người nhân viên tư vấn khôn ngoan.
Có lẽ đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho bạn.
Mèo, nếu tôi sống để đưa Hiệp ước liên minh với bạn, tôi hy vọng bạn không để tôi đoán, tâm trí của bạn, OK?
Lần lượt của mình phía trước cửa và đi bên trong.
Gate tối, sang trọng suave con số nuốt Hall ngọc trắng.
Anh ta xuống cầu thang,Đi bộ từ từ.
Tim, tôi không biết tại sao, một chút chua.
Bootstrapping zhaoyi tìm thấy đổ xô đêm sàn cửa ajar khi ông đã có một cảm giác xấu về điều này.
Một nơi nào đó trên đường đi, nó cảm thấy dữ dội hơn.
Ông giữ tay của tháp khổng lồ, khổng lồ que như thanh kiếm của tuyết glowed với một lạnh mờ nhạt, để hắn thấy dấu vết của đó đáng báo động, mỏng thanh kiếm biểu tượng, ngoài hội trường ngọc trắng sơn bóng, sẽ có không có người thứ hai để lại dấu vết như vậy.
Tim đã lên, lên, lên.
Dòng, tại sao các bạn ở đây?
Một âm thanh một chút điên cuồng của mũi tên.
Chan Chao cao điểm đổ xô tầng trên trong quá khứ.

Tuy nhiên tất cả mọi thứ đã kết thúc.
Trắng ngọc Hall đã sụp đổ trong máu, máu nhuộm áo sơ mi của mình, đôi mắt của mình bị mất trong tươi sáng, cắp chặt chẽ trong bàn tay của mình về những gì ông sẽ xem xét quan trọng nhất để Chan Chao.
"Dòng!" Chan Chao bashing trong quá khứ, tổ chức chặt chẽ trong cánh tay của mình, nó là của họ ôm hôn gần đầu tiên, nhưng cũng có thể thời gian qua.
"Cho bạn. "Trắng ngọc Hall chuyển nó sang Chan Chao, ông đã xem xét những giọt nước mắt nhà kho Chan Chao và cười nhẹ nhàng.
Có vẻ là trở lại với Hiển thị zhaochu trên thời gian của họ.
Ông wheeling, ngựa Lake,Tại thời điểm đó, ông thừa nhận rằng thông minh, lòng Gallant, March gió, thực sự ấm áp. Tháp khổng lồ và bóng tối sơn giao nhau một sai lầm, hai thanh kiếm của ánh sáng.
Thời điểm này, ông đã giảm trong tình yêu với minh Cheng là một mắt mèo.
"Không!" Dòng, bạn không muốn chết, không chết, tôi đã không nói với bạn, tôi---tôi---tôi yêu bạn! "Giọng nói Chan Chao bắt đầu sob.
Vâng, có lẽ trắng ngọc Hall cho đến khi họ chết, không biết những cảm giác ông chôn sâu trong trái tim của Hall ngọc trắng. Một lần khi một thời gian ông không biết rằng, đó là cảm giác của rất mạnh mẽ, dữ dội đau sau khi ông có thể không đủ khả năng để mất.
Ông nhặt Ngọc Hall trắng, đã đi đến bên ngoài.
Là đêm,Chan Chao một hiệp ước liên minh sau khi quay trở lại Kaifeng, và chính phủ tương dương giết chết vì vết thương chiến tranh, ông đã và đang nắm giữ Hall ngọc trắng của cơ thể đã không để cho đi.
Trong lên qua những đám mây, Kwun Yam nhìn Bluebird, "bạn có biết những điều đó làm tổn thương trái tim của bạn là gì? ' Các "
" đệ tử biết rằng tình yêu là. Các "
" sau đó bạn hiểu? "
Bluebird nhìn cá chép màu đỏ trong nước và được nhìn chằm chằm vào của mình, ông bắt đầu.
Avalokitesvara cũng lắc đầu, "Hà Lan tiền và elms, thanh Fu, đang bay, mềm của mình lần indivisibly kiểu trực quan vào xương. Sự thật này, bạn vẫn không hiểu sao? "Với một làn sóng của ngón tay của cô, hai quay màu đỏ.
(二)
Khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải là tôi yêu bạn, nhưng bạn đã phá vỡ trái tim của tôi, nhưng chỉ có thể được chôn cất ở trung tâm.
Chan Chao nhìn mờ vào ban đêm.
Tôi không biết tại sao ông luôn luôn treo lên.
"Anh đang nghĩ gì? Con mèo stupid. "Trắng ngọc Hall nói đùa, cười.
Chan Chao nhìn ra khỏi cửa sổ thói quen, trắng ngọc Hall đã ngồi trên cửa sổ sill.
"Là suy nghĩ về ông nội của bạn với tôi? "Get trên, khi ông gần gần với thời gian, Chan Chao có sẽ luôn luôn là một số báo động.
"Tốt đẹp thử. "Chan Chao quay trở lại bảng với xu hướng.
"Come, ngày hôm nay của Grandpa trắng trong một tâm trạng tốt, mèo, đi cùng tôi uống một ly hoặc hai."Trắng ngọc Hall đã nhảy xuống trên cửa sổ sill, Chan Chao nhận ra rằng tôi đã đặt một jug trong bàn tay của mình.
Một số lo lắng kìa.
Lồng biến nến sáng trắng ngọc Hall và khuôn mặt đẹp, màu trắng ngọc Hall tối nay trông đặc biệt.
Ông đồ uống rất chậm, quá xem Chan Chao mắt tập trung.
"Tại sao bạn đang nhìn tôi? Các "
" và xem của bạn trông tốt. "Treo trắng ngọc Hall trả lời là, như là hiệu trưởng, ông cúi hơn," mèo, mà vào ngày hôm qua tôi đã đề cập tôi thích bạn? "
Người đàn ông này có---Chan Chao flushed một chút, trong quá khứ, trắng ngọc Hall nói nhẹ nhàng vào tai của mình," con mèo, anh yêu em.Làm em yêu anh hay không? Các "
" này xấu---nói một lần nữa vào ngày mai? Các "
" là xấu, tôi muốn biết ngay bây giờ. Mèo ~ ~ ~ "
" tốt. ”
“嗯? Vâng, nó nghĩa là gì? "Trắng ngọc Hall gạch.
Chan Chao đến quay lại, "những gì đã xảy ra với bạn? Các "
" không có gì, thực sự không có gì, tôi chỉ cần đột nhiên nghĩ bạn dường như không bao giờ nói rằng bạn yêu tôi. "White Hall Ngọc kiên đang nắm giữ về vấn đề này và giữ.
Chan Chao staring trắng ngọc Hall một chút say rượu và mắt, lông mày, mũi, và đôi môi và một nhịp tim của tôi nhẹ nhàng, ông hơi di chuyển đôi môi của mình, nhưng thấp, đủ để làm cho màu trắng ngọc Hall nghe rõ ràng, "Vâng là---tình yêu. ”
Một chặt chẽ xung quanh thành phố của ông thắt lưng, màu trắng ngọc Hall đã được giữ riêng của mình, và sau đó môi đáp ứng.
Chan Chao một âm thanh moaning thấp, dòng, tôi xin lỗi, ông đã chọn lên xung quanh sảnh ngọc trắng.
Trắng ngọc Hall trên thắt lưng, ông được dismayed để xem Chan Chao.
Chan Chao nào tuck anh ta vào giường, giấu, nhẹ nhàng trong nói tai của mình, "chờ đợi đối với tôi, dòng, tôi chắc chắn sẽ quay trở lại. "
Chan Chao! Thằng con hoang!
Chan Chao, Tuy nhiên không nghe để tâm trí của hội trường ngọc trắng reo hò.
Vì ông không bao giờ trở lại.
Ông đổ xô đêm mãi mãi bị mắc kẹt trong tòa nhà.
Avalokitesvara xem cá chép màu đỏ trong nước, cá chép màu đỏ tìm rạng rỡ trong thế giới nhàm chán này, màu trắng ngọc Hall, ông giữ thanh kiếm đế quốc lớn,Để ngực của mình trước khi vụ đâm giết.
Không, đừng làm thế.
Đô thị này có nước mắt và hòa tan trong một hồ bơi với nhau.
"Đây là những gì bạn muốn kết quả? Các "
" không phải. Các "
" bạn có biết? "
Đỏ cá chép chậm bay quay lại nhìn chằm chằm vào những đám mây trong con chim màu xanh, lắc đầu.
Nữ thần thở dài, vẫy ngón tay.
Hai được đưa về thế giới của mortals.
(C)
khoảng cách xa nhất trên thế giới, tôi không thể nói rằng tôi nhớ anh, nhưng tình yêu nhau nhưng không cùng nhau.
Đêm cùng.
White Hall Ngọc đứng ở cửa sổ xem Chan Chao.
Có là một inexpressible đau trong trái tim tôi.
Tôi không biết tại sao, ngày này đêm, ông có một không khí,Có thể được gây ra bởi quá khứ làm cho anh ta cảm giác khó chịu. Chính xác những gì ông không thể nói.
Thực sự, ông chỉ muốn với những con mèo.
Và nó chỉ trông ấm áp, nhưng luôn luôn với Huff để mèo của mình.
Nếu đây là tình yêu, ông sẽ thay vì chết đuối, trong đó có trả tiền cho cuộc sống của mình.
Chan Chao không nói, nhưng ông biết con mèo đó là trong tình yêu với anh ta.
Mèo stared lúc anh ta và đôi mắt của mình về anh ta khi bạn đang tức giận, khổng lồ que
chĩa vào anh ta khi
bị thương khi tôi gọi là tên của ông,

co đã giảm ngủ trong cánh tay của mình tại đêm thời gian đau trong trái tim của mình luôn luôn u mê u mê, hương vị của tình yêu,Đôi khi đau là như nhau, và để cho trái tim của bạn luôn luôn grabbing, Crouching, một cái gì đó gripping.
Mèo không ngủ, chờ đợi cho anh ta.
Ông biết, mèo của mình trong đêm đi tối nay xây dựng.
Như là một nơi nguy hiểm, có lẽ những con mèo đi, họ không trở lại. Sẽ không để cho anh ta đi, đó là không thể, mèo với anh ta, chỉ yêu, mèo, có một lâu đài ở Kaifeng, Bao, và người dân. Quá nhiều quá nhiều điều và trách nhiệm.
"Anh đang nghĩ gì? "Ông đã nhảy từ cửa sổ.
"Suy nghĩ của bạn. "Chan Chao cho một nụ cười, làm cho trái tim White Hall hầu như đã ngừng đập.
Ông sniffed,Một hương thơm hăng trong không khí, "những gì là như vậy tốt hôm nay? "Ông đổ một màu thủy tinh, hổ phách cho phép một người thấy hơi tipsy. Không phải đề cập đến, để đi cùng với anh ta để uống là Chan Chao.
"Những con mèo hôm nay, tôi đã đề cập tôi thích bạn? "Yêu cách ông trang.
Chan Chao một chút đi.
"Mèo, tôi yêu bạn, làm thế nào về bạn, bạn có tình yêu tôi? "Vì vậy nói, họ luôn luôn sẽ chua, chất làm se, và mèo, và khi đã là thời gian qua.
"Tốt. ”
“嗯? "
Chan Chao trở lại cho đôi mắt, tối nay ông có vẻ khác nhau từ hàng ngày, mắt sáng bất thường, và là rất nhẹ nhàng," tình yêu. Dòng,Tôi đã luôn luôn yêu thương bạn. "
Baiyutang micro thở dài, đã đạt ra và ôm Chan Chao eo.
Chan Chao đóng cửa đôi mắt của mình.
Tuy nhiên, trắng ngọc Hall đã không hôn anh ta, một MA trong eo của mình, mang theo trắng ngọc Hall điểm, ông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy một màu trắng ngọc Hall của khuôn mặt.
"Rất tiếc, mèo, trở lại tôi chắc chắn sẽ phải đi kèm với tội lỗi của bạn. "Trắng ngọc Hall hôn anh ta trên trán của mình, đưa anh ta vào giường và tuck," bạn phải chờ đợi cho tôi để trở lại. "
Tuy nhiên, trắng ngọc Hall đứng dậy cho lần đầu tiên.
Và ông không bao giờ trở lại.
Ông sẽ không bao giờ rơi ra khỏi đêm trong tòa nhà.
Avalokitesvara xem Chan Chao trong màu đỏ với con chim màu xanh, ông đã mất khả năng cười,Một lần đẹp trai mặt, nhạt như một tờ. Rằng một nhanh nhẹn như một con mèo, tư thế của mất tức giận.
"Đây là hạnh phúc bạn cho anh ta? "Kuan yin hỏi Bluebird.
Bluebird đắng lắc đầu.
Unprovoked Acacia nước, không tin vào giết chết
"bạn vẫn có thể như thế này? "
Bluebird ngu ngốc tìm kiếm Chan Chao," các môn đệ hiểu. "
Nữ thần thở dài, như là trường hợp, dài màu đỏ, tại sao bother, bạn chăm sóc nó.
Vẫy với cô ấy.
Chim rơi trong số các mortals một lần nữa.
Tổ chức từ thiện bè tình nguyện viên tình yêu

yêu thương bậc thang lên từ dưới biển ghét ngày (d)
nếu bạn có thể nói, thế giới có một khoảng cách như vậy,Tôi tin rằng tình yêu giữa bạn và tôi, có thể cắt nó xuống không.
Tất cả đêm.
Là một đêm như thế.
Ngày đêm, cũng không khác nhau.
Trắng ngọc Hall vẫn còn đứng ở cửa sổ, xem Chan Chao trong cửa sổ.
Mèo, trong bất kỳ trường hợp nào, tôi sẽ không rời khỏi bạn.
Nhưng tôi hy vọng bạn sẽ không để lại cho tôi đủ.
Ông đã nhảy vào cửa sổ.
"Dòng? Bạn trở lại? Các "
" như thế nào? Chờ đợi cho tôi đúng không? "Trắng ngọc Hall nhìn Chan Chao.
Chan Chao cũng đã xem xét Hall ngọc trắng.
Mà luôn luôn là khó chịu, không biết tại sao, trong chiêm ngưỡng two-phase, chỉ biến mất.
Đèn nhấp nháy,Hai bản sao của cùng một khuôn mặt đẹp, yên tĩnh, một niềm đam mê, một tháng và một ngày.
Trắng ngọc Hall nhìn Chan Chao, "mèo, nói với tôi, nơi bạn sẽ tối nay? Các "
" nơi? "Chan Chao lưỡng lự hơi pursed miệng.
"Bạn muốn đi đêm một House, quyền? "
Mắt sắc nét để Chan Chao một chút không tự nhiên để mở mắt.
"Tôi muốn bạn để xem xét tôi. "Trắng ngọc Hall tiếp cận, hơi thở của mình thổi, ấm áp.
"Con mèo, mà tôi đã không bao giờ nói tôi yêu bạn hôm nay? Các "
" bạn---, "sức nóng của các màu trắng ngọc Hall Chan Chao của khuôn mặt và đỏ.
"---tôi yêu con mèo của bạn."Trắng ngọc Hall quảng cáo như sighing, Chan Chao trái tim đau một lần nữa và ông trông trắng ngọc Hall nghiêm trọng mắt.
"Làm em yêu anh hay không? "
Tình yêu?
"Tốt. Các "
" OK, đi với chúng tôi. Tôi không thể đứng mất bạn. Tôi biết rằng bạn không thể chịu thua tôi quá, phải không? "Trắng ngọc Hall giữ Chan Chao tay, Chan Chao, một chút lạnh.
Chan Chao do dự và gật đầu từ từ. Ông không bao giờ có thể tưởng tượng mất trắng ngọc Hall, làm thế nào ông muốn sống.
"Cho chúng tôi đi cùng nhau. Đừng để bất cứ ai đã chết, sẽ không hối tiếc. Yên tâm rằng những con mèo, tôi sẽ không để mày sống,Tôi sẽ không để chị chết. Đang ở đâu, tôi đã có. Tôi cầu xin bạn, đừng suy nghĩ của tôi, mà không có bạn tôi sẽ không tồn tại. "
Chan Chao nắm tay của Hall ngọc trắng," tôi, quá. "
Những ba từ đơn giản.
Cục máu đông đau và vị ngọt.
Avalokitesvara xem thế giới cặp cuối cùng cũng gật đầu từ từ.
Có lẽ đây là những gì người gọi là sức mạnh của tình yêu, do đó rất quyến rũ.
Họ là tất cả còn sống, sau đó trực tiếp.
Cho tình yêu.
"Mèo, bạn thấy, tối nay mặt trăng hơn---các"
"không Moonlight, bạn muốn nói không? Các "
",---Tôi muốn nói "
" những gì? " Các "
" ~ ~ ~ "
" có thể bạn to hơn bạn---Oh ~ ~ ~ "
Moonlight như hai ôm và hôn tenderly tình yêu.

Hạnh phúc để xảy ra.

đang được dịch, vui lòng đợi..
Kết quả (Việt) 2:[Sao chép]
Sao chép!
它看见那嬉戏于盛开的金莲边的红鲤,那惊灼胜日的颜色,就痴痴的想,为什么我不是一尾鱼呢?那样我就可以和它在一起,闲时听经于莲下,倦时相依于碧波,自由自在无拘无束,那是多么的快乐!可我只是一只鸟。它的心被什么东西刺了一下,忽然再也飞不动了。
那红鲤瞥见那渺远天空里的青鸟,那自在不羁的身形,也痴痴的想,为什么我不是一只鸟,那样我就可以和它在一起,闲时掠云翱天,倦时相依于梧桐,自由自在无拘无束,那是多么幸福!可我只是一尾鱼。它的心被什么东西刺了一下,忽然再也游不动了。
大慈大悲的观世音菩萨悲悯的看着这一对水天相隔的鱼鸟,低垂下秀眉,拈指喃喃自语:鱼归于水,鸟归于天,情障情孽啊。
她手一指,那青鸟与红鲤便坠下尘间,应情劫化生而去。
一、
世界上最遥远的距离,不是生与死的距离,而是我就丫在你面前,你知道我爱你。
天色缓缓的暗了下来,展昭望着渐暗渐黑的天色,心情有些沉郁。
白玉堂一直到现在还没有回来。
这不正是自己所要的结果么?
他束了束腰间的衣带,看着腰间的巨阙,唇边微微露出一丝苦笑。
玉堂,如果我此去还能生还,我一定告诉你,我的心意。
不让你再去猜,也不让你再受思量之苦。
然而,我还能回来么?
他知道答案十之八九都是否定的,不然,他决不会这么做。
展昭和白玉堂之间,有着太多太多只能意会不能言传的痛苦。
他轻轻的纵上墙头,消失在迷茫的夜色里。
白玉堂仰起头来,望着那座在夜色里依稀也能感觉得到一种压抑的冲宵楼。
这就是那只猫天天想着的地方,不,确切的说,展昭想要的,只不过是里面的一卷纸,对,一卷纸,那是襄阳王的盟书,有了这个,就能把那个老奸巨滑的家伙扳倒。
也许这是我为你做的最后一件事了。
猫儿,如果我能活着把盟书交给你,希望你不要再让我猜,你的心意,好吗?
他转动着大门的机关,走了进去。
大门里黑洞洞的,把白玉堂潇洒倜傥的身影吞噬了。
他沿着楼梯,缓缓的走着。
心里,不知道为什么,有点酸酸的。
自展昭一发现冲宵楼的大门半开着的时候,他就有一种不祥的预感。
一路走来,这种感觉就越发的强烈。
他紧紧的握住手里的巨阙,巨阙那如雪的剑身闪着微弱的寒光,让他看清了那一段段令人惊心的痕迹,那细长的剑痕,除了白玉堂画影的狠准,再不会有第二个人留下这种痕迹。
他的心一直向上提向上提,向上提。
玉堂,为什么你会在这里?
一阵近于疯狂的飞箭的声音。
展昭急向楼上蹿了过去。
然而
一切都结束了。
白玉堂已经倒在了血泊里,鲜血染红了他的衣衫,他的眼睛失去了往日的明亮,手里还紧紧的攥着那件他认为对展昭来说最重要的东西。
“玉堂!”展昭扑了过去,把他紧紧的抱在怀里,这是他们之间的第一次亲密的拥抱,却也只能是最后一次。
“给你。”白玉堂把那个东西交给了展昭,他望着展昭流下的泪水,温柔的笑了笑。
似乎又回到了与展昭初相识的时候。
那时候的他率性而为,纵马江湖,那时候的他,温润机敏,侠骨铮铮,三月的风,真的很温暖。巨阙与画影相交一错,两道剑光如电。
那一刻起,他就深深爱上了那双明澄如猫的眼睛。
“不!玉堂,你不要死,不要死,我还没有告诉过你,我----我---我爱你!”展昭的声音渐渐的哽咽起来。
是的,也许白玉堂至死都不知道,他深深埋在心底对白玉堂的那感情。从前他竟然不知道,那份感情如此强烈,强烈他无法承受失去后的痛苦。
他抱起白玉堂,向外面走去。
是夜,展昭将盟书交回开封府后,因与襄阳府死士交战时受伤过重而死,他一直抱着白玉堂的身体没有放手。
云海袅袅里,观音看着青鸟,“你可知道那种刺伤你的心的东西是什么了么?”
“弟子知道,是爱情。”
“那你可悟了?”
青鸟回头看着水里的红鲤,正痴痴的望着自己,他摇了摇头。
观音也摇了摇头,“荷钱榆荚,飞来都作青蚨,柔玉温香,观想可成白骨。这个道理,你们还是不懂么?”她手指一挥,两个再次回归红尘。
(二)
世界上最遥远的距离,不是我不能我爱你,而是想你痛彻心脾,却只能埋在心底。
展昭望着迷离的夜色。
不知道为什么,他总是有些心神不宁似的。
“想什么呢?傻猫。”白玉堂笑嘻嘻的调侃。
展昭习惯的向窗前望去,白玉堂正坐在窗台上。
“是不是在想你白爷爷我啊?”凑了过来,当他这样近的贴近的时候,展昭总会有些慌张。
“想得美。”展昭顺势坐回到桌边。
“来来,今天白爷爷心情好,猫儿,陪我喝两杯。”白玉堂自窗台上跳了下来,展昭才发觉他手里多了一把酒壶。
还是有些不安。
伸缩不定的烛光照着白玉堂俊秀的脸,白玉堂今晚的神情有些特别。
他喝起酒来的时候很慢,看着展昭的眼神太过专注。
“你干嘛这么看着我?”
“看你长得好看呗。”白玉堂的回答还是一如即往的吊儿啷当,他靠了过来,“猫儿,今天我有没有说过我爱你啊?”
这人,真是-----展昭脸红了一下,别了过去,任白玉堂在他耳边轻轻的说着,“猫儿,我爱你。那你爱不爱我?”
“这个---明天再说好不好?”
“不好,我现在就想知道。猫儿~~~”
“嗯。”
“嗯?嗯是什么意思?”白玉堂不依不饶。
展昭回过头来,“你怎么了?”
“没什么,真的没什么,我只是忽然想起你似乎从来都没有说过你爱我呢。”白玉堂固执的抓着这个问题不放。
展昭盯着白玉堂有些微醉了的眼睛,那眉毛,那鼻子,还有那嘴唇,心里一阵轻轻的悸动,他微动了动嘴唇,低低却足以令白玉堂听得清楚,“嗯就是-----爱。”
腰上一紧,白玉堂已经抱住了自己,接着,双唇相接。
展昭低低的呻吟了一声,玉堂,对不起,他回手抱住了白玉堂。
白玉堂的腰上一麻,他惊愕的看着展昭。
展昭将他抱到了床上,盖好被子,温柔的在他耳边说,“等我,玉堂,我一定会回来的。”
展昭!你这个混蛋!
然而展昭再也听不到白玉堂心里的叫骂了。
因为,他再也没有回来。
他永远的失陷在了冲宵楼里。
观音看着水里的红鲤,那红鲤正看着万丈红尘里的白玉堂,他执了巨阙剑,正向自己的胸膛刺去。
不,不要。
它的泪水与池水溶在了一起。
“这就是你想要的结果么?”
“不是。”
“你明白了么?”
红鲤痴痴的望着缓缓飞回云海里的青鸟,摇了摇头。
观音叹息了一声,手指一挥。
两个还是回到了红尘之中。
(三)
世界上最遥远的距离,不是我不能说我想你,而是彼此相爱,却不能够在一起。
还是一样的夜。
白玉堂站在窗外看着展昭。
心里就有一种说不出的痛。
不知道为什么,对于这个夜晚,他有着一种,也许是前世带来的,令他不安的感觉。到底是为了什么,他说不上来。
其实,他只是想和猫儿在一起。
和那只看起来温润,却动不动就对他耍脾气的猫儿在一起。
如果这就是爱情的话,他宁愿沉沦,包括为之付出他的生命。
展昭并没有说过,可是他知道,猫儿是爱他的。
猫儿瞪起眼睛对着他生气的时候,
用巨阙指着他的时候,
受伤时叫着他的名字的时候,
夜里缩在他怀里睡着的时候
他的心总会钝钝的痛起来,爱的滋味,有时候和痛是一样的,让你的心总是揪着,缩着,被什么东西扎着。
猫儿没有睡,在等着他。
他知道,他的猫儿在今晚要去冲宵楼。
那种危险的地方,也许,猫儿去了就回不来了。不让他去,那也是决不可能的,猫儿不向他,心里只有爱人,猫儿的心里,还有着开封府,包大人,百姓。太多太多的东西和责任。
“想什么呢?”他自窗子外跳了进来。
“想你。”展昭露出一个微笑,让白主堂的心几乎停止了跳动。
他嗅了嗅,空气里一股浓郁的酒香,“怎么今天这么乖?”他倾了一杯,那琥珀的颜色让人看了就有微微的有了醉意。更不要说,陪他喝酒的是展昭。
“猫儿,今天我有没有说过,我爱你?”爱煞了他脸红的样子。
展昭微微别过脸去。
“猫儿,我爱你,你呢,你爱不爱我?”这样说着,心里总是会酸酸的,涩涩的,猫儿,就当最后一次吧。
“嗯。”
“嗯?”
展昭转回目光来,今夜他似乎和每天不一样,眼睛异常明亮,也异常的温柔,“爱。玉堂,我一直都爱你。”
白玉堂微叹息了一声,伸手抱住展昭的腰。
展昭闭上了眼睛。
然而,白玉堂并没有吻他,他腰上一麻,被白玉堂点住了要穴,他吃惊的看着白玉堂的脸。
“对不起,猫儿,回来我一定好好向你陪罪。”白玉堂向他额上亲了亲,把他放在了床上,盖好被子,“你一定等我回来。”
然而,白玉堂第一次失约了。
他再也没有回来。
他永远的失陷在冲宵楼里。
观音与青鸟一起看着红尘里的展昭,他失去了笑的能力,那曾经俊美的脸,苍白如纸。那曾经敏捷如猫的身姿,失却生气。
“这就是你给他的幸福?”观音问青鸟。
青鸟痛苦的摇了摇头。
无端饮却相思水,不信相思想杀人
“你还是执意要如此么?”
青鸟痴痴的望着展昭,“弟子明白了。”
观音叹息了一声,即是如此,漫漫红尘,生之何苦,你们好自为之吧。
她挥了挥手。
青鸟再次坠入红尘之中。
慈悲筏济人出相思海
恩爱梯接人下离恨天
(四)
如果一定要说,世界上有这样一种距离,那我相信,我与你之间的爱,也能把它缩成零。
夜。
还是那样一个夜晚。
和平日的夜,没有什么不同。
白玉堂依旧站在窗外,看着窗内的展昭。
猫儿,无论如何,我不会再丢下你。
只是,我希望,你也不要再丢下我才好。
他跳进了窗子。
“玉堂?你回来了?”
“怎么?一直在等我对不对?”白玉堂望着展昭。
展昭也望着白玉堂。
那种一直以来的不安,不知道为什么,在两相凝视里,就那样不见了。
灯光摇曳不定,照着两张同样俊秀的脸,一个安静,一个热情,一个如月,一个如日。
白玉堂上下打量着展昭,“猫儿,告诉我,你今晚要去哪里?”
“哪里?”展昭怔了一下,微抿了一下嘴。
“你想一个人去冲宵楼对不对?”
那凌厉的目光让展昭有点不自然的别开眼光。
“我要你看着我。”白玉堂走近了,他的气息吹过来,暖暖的。
“猫儿,我今天有没有说过我爱你?”
“你---”白玉堂的热度让展昭的脸有些发红。
“猫儿----我爱你。”白玉堂的告白如叹息,让展昭的心再一次痛起来,他望着白玉堂认真的眼睛。
“那你爱不爱我?”
爱不爱?
“嗯。”
“那好,我们一起去。我不能忍受失去你。我知道,你也一样不能忍受失去我对不对?”白玉堂握住展昭的手,展昭的手有些凉。
展昭迟疑了一下,还是缓缓的点了点头。他从来不能想像,失去白玉堂,他要怎么活下去。
“让我们一起去。谁也不要丢下谁,就是死,也不会有遗憾。放心,猫儿,我不会让你一个人活着,我也不会让你一个人死。你在哪里,我就在哪里。我求你,不要太想着我,失去你,我会活不下去。”
展昭轻轻的回握着白玉堂的手,“我也是。”
这简简单单的三个字。
却凝结了多少痛苦与甜蜜。
观音望着红尘里的一对,终于也缓缓的点了点头。
或许这就是凡人所说的爱情的力量,竟然让人如此痴迷。
他们都活着,那就好好的活下去。
为了爱情。
“猫儿,你看,今晚的月色多好啊---”
“你想说的不是月色吧?”
“其实,我是想说-----”
“什么?”
“~~~”
“你能不能大点声啊-----唔~~~你-----”
月光温柔的照着两个相拥而吻的爱人身上。
幸福
如期而至。

đang được dịch, vui lòng đợi..
 
Các ngôn ngữ khác
Hỗ trợ công cụ dịch thuật: Albania, Amharic, Anh, Armenia, Azerbaijan, Ba Lan, Ba Tư, Bantu, Basque, Belarus, Bengal, Bosnia, Bulgaria, Bồ Đào Nha, Catalan, Cebuano, Chichewa, Corsi, Creole (Haiti), Croatia, Do Thái, Estonia, Filipino, Frisia, Gael Scotland, Galicia, George, Gujarat, Hausa, Hawaii, Hindi, Hmong, Hungary, Hy Lạp, Hà Lan, Hà Lan (Nam Phi), Hàn, Iceland, Igbo, Ireland, Java, Kannada, Kazakh, Khmer, Kinyarwanda, Klingon, Kurd, Kyrgyz, Latinh, Latvia, Litva, Luxembourg, Lào, Macedonia, Malagasy, Malayalam, Malta, Maori, Marathi, Myanmar, Mã Lai, Mông Cổ, Na Uy, Nepal, Nga, Nhật, Odia (Oriya), Pashto, Pháp, Phát hiện ngôn ngữ, Phần Lan, Punjab, Quốc tế ngữ, Rumani, Samoa, Serbia, Sesotho, Shona, Sindhi, Sinhala, Slovak, Slovenia, Somali, Sunda, Swahili, Séc, Tajik, Tamil, Tatar, Telugu, Thái, Thổ Nhĩ Kỳ, Thụy Điển, Tiếng Indonesia, Tiếng Ý, Trung, Trung (Phồn thể), Turkmen, Tây Ban Nha, Ukraina, Urdu, Uyghur, Uzbek, Việt, Xứ Wales, Yiddish, Yoruba, Zulu, Đan Mạch, Đức, Ả Rập, dịch ngôn ngữ.

Copyright ©2025 I Love Translation. All reserved.

E-mail: