I remember long ago I have asked a teacher:-You teach?-I teach fitness.I find it weird, I remember the child you told you it taught Written.Yes, the fitness of the soul.Which, I'm only funny because it is a word of Italian jokes. Then later on, thanks to a journey I started out today saying he is a deep perception.If you think phượt is just the trip determined to satisfy passions move of these guys have wasted blood is the poetry also developed powder du emotion of daydreaming that I was caught in the crush and separate drawing to College, or you ever thought so. Please join me, return a "phượt" from the day we did not yet know to/from, a journey that was open then the door made me become me today.In 2011, the students I market and entered into a community activist organization. I usually learn and write about a minority of West with how difficult geography, socio-economic, while I haven't seen firsthand her peoples wear traditional dress. I urge that the decision alone an iron horse go Peace city, the high way Hanoi more than 70 kilometers. But thanks to accidental and caused by fate, the lead soldier had been a combined army of the six champion bear, Tiger, Fox, Honey, crab, Toad appeared together on fifteen hour right there than from the big letter C for capital, supermarket BigC Tran Duy hung.The car is not the correct glasses is because car manufacturers don't design the glass, the u.s. team three cars not our glasses still ca wine "does not have lens, so dusty". Well, the highway route 6 through the Spring to say Tomorrow is Vietnam, dust, London grabbed the forehead, eyes, cheeks, grab grab whatever micro square meters on the skin are not screened. That's on the road going through the city of Hexi passage, I saw on the sidewalk, two baby presentation chessboard battles (or the reverse), even acrobatic four haze around, like rational demeanor of a hermit in the mountains.In may, on the victory of Dien Bien, a Rainshower air going astray, the sudden shock of seed grain, nấy va actinodaphne ellipticbacca crazing of lenses. At the time the Sun was off, the lamp, a side of the field, the car went into a stalk across the slope, rain. Go back to the dark night, so that there is lightning, long ago, and now no longer remembered is his lightning Sun lightning rope involved have good dreams to him "how cutting Drink meant to be love! Means nothing one afternoon ".Touching seven-hour counter city, the city of peace, ladies and gentlemen of the lights, we enjoy signs stating the fine motor bike overtakes the red light at the intersection, switch plate "Result of the mountain city of civilization". Sent bee, girls make sure are buying a watermelon to bring courtesy who settled in this city to please a feast for six of the empty stomach and the berthing for six absorbent body tired.Six young face reunion with two local girls in a rural specialties: feast leaves infected with sauteed pork with honey, mannequin, more broth.-This quick, Water made from what? Here are new or under I don't have.- Nước dí, không thích gọi là nước chấm thì gọi là nước dí.Tám người uống rượu, lần lượt mỗi người hát một bài nghiêm túc (kiểu như Trái tim bên lề hay Trống cơm), rồi cùng hát:- Đã không lên thì thôi, mà đã lên rồi là phải trăm phần trăm.Các bác đã lớn tuổi nhưng vui tính và nhiệt tình hơn bọn trẻ. Rượu ngon, không biết do rượu hay tại người mời.Dọn mâm, cả tiểu đội không phân biệt gái trai cùng rửa bát, rượu nóng mà sao người thấy mát lòng mát dạ. Rồi kéo nhau sang nhà một bác, bác tự giới thiệu mình là một trong bốn họ lớn, dòng dõi quý tộc ngày xưa của người Mường, lại rượu, người miền núi vào nhà là uống rượu. Khi về, thủng thẳng đi bộ, gió mát trăng thanh, nàng Gấu ngấm rượu, ca hát om sòm. Đêm ấy, kẻ ngủ người thức, đều háo hức đợi sớm mai.Hôm sau, 8/5, chúng tôi thăm thủy điện, dọc hai bên đường đi có loài hoa tím, hoa nở nhiều nhưng bởi màu tím quá dịu dàng hay sao, mà hoa cứ lặng lẽ đẹp. Đứng trên thủy điện nhìn xuống sông Đà. Dòng sông xanh, êm đềm, cứ ngỡ là hiền ngoan lắm. Cả bọn chụp ảnh, sau đợt này có người khám phá ra khả năng tạo dáng sáng tạo của mình, và cũng từ đó trở đi, có nhiều người trở thành nhà nhiếp ảnh bất đắc dĩ cho người mẫu. Mười giờ, đoàn tới bến Thung Nai, thuê một thuyền nhỏ, ông chủ tầm ba mươi, cao lớn, đưa sáu khách lênh đênh lòng hồ. Khi ấy, chúng tôi hãy còn là những kẻ mới bước chân vào con đường khám phá lãng du, cứ ngây ngây ngất ngất trước cảnh đẹp. Trong những hành trình sau này cái sự say choáng ấy vẫn nguyên nhưng được lắng trong một chiều sâu mới. Nắng lớn, nước mênh mang, non trôi qua trôi qua.Thuyền ghé Động Thác Bà, Đảo Dừa. Ngày một nắng. Trời xanh không vạt mây, cỏ cây xanh êm dịu, nước hồ xanh phẳng lặng, không gợn sóng lăn tăn. Nắng gay gắt hơn. Ba màu xanh càng lao xao, lao xao cả hồn người. Từ dạo ấy, trong mắt tôi, nơi này mang tên hồ thơ. Mấy đứa vừa nãy thăm động, lại tay xách nách mang đồ ăn, nước uống leo lên đảo, thở không ra hơi. Chia nhau miếng dứa giải khát giữa nắng. Cóc, Cáo, Cua nghịch ngợm hái dâu dại, thêm một thứ chua nữa, mát lịm. Chơi với hai đứa trẻ con trên đảo, chơi xích đu, đu lấy đu để. Đảo nhỏ, trời cao, hồ rộng, đu khéo khéo kẻo bay, lạc mất giữa lòng hồ.Thuyền lại ghé Đảo Cối xay gió, lục tục kéo nhau lên tầng cao cối xay, nói chuyện trêu đùa nhau, mồ hôi mướt trán óng ánh nụ cười. Qua cửa sổ lại thấy loài hoa tím không tên.Rồi thuyền về bến, lúc này nghỉ ở nhà chờ, ních no bụng và xem ảnh chụp, những người chưa quen trao đổi số liên lạc. Sắp rời hành trình nên chúng ta cần sự gần gũi xác thực hơn sự gần gũi tâm hồn chứ, nhỉ!Đường về, bảo nhau ngồi nghỉ ở ven đường, ngắm ruộng và rừng trúc xa xa. Tưởng tượng bức tranh: mấy con người ngồi ngay ngắn, nhỏ xíu trong bầu không gian rộng lớn, muốn bay. Chắc bệnh nghề nghiệp, nhìn cảnh vật trên đường, thấy buồn buồn vì cái nghèo đói, tăng trưởng có thể phá vỡ những điều đẹp đẽ quanh đây, những giá trị văn hóa.Thế là sắp gặp người quen rồi đấy: bụi, sắp về với đèn điện. Chuyến đi được kể lại bằng ấn tượng chủ quan của người viết lại là người viết với cảm thức còn non nớt trong quá khứ, nên không tránh khỏi sự đơn điệu và lạc hậu. Sau lần ấy, trong sáu chúng tôi, đến nay, có người chẳng còn quay lại với những chuyến đi bụi, có người lo toan những mối lo riêng nên không năng gặp lại, và cũng có những người gắn bó với nhau hơn trong tình bạn. Nhưng dù sao, những người cùng chia sẻ màu trời, màu non, màu nước ấy, tin rằng luôn gặp nhau tại một giao điểm trong tâm hồn, dù nhân gian có xô đẩy thân người tới đâu. Riêng với tôi, chuyến đi mang đến điều đặc biệt: tôi bắt đầu làm thơ, như người ngủ rất lâu và choàng tỉnh, như trước giờ tôi không hay biết thiên nhiên tươi đẹp và diệu kỳ đến thế.Hai năm nhìn lại, người viết hiện tại muốn nói: Các cuộc hành trình đều mang một ý nghĩa nào đó, thậm chí vô cùng đặc biệt với một ai đó, xin người đời đừng chê trách những kẻ xê dịch là những kẻ lông bông, cũng xin kẻ xê dịch đừng trách lại những người trách mình, bởi vì mỗi người đều theo đuổi cuộc hành trình của riêng mình trong cuộc sống rộng lớn. Phượt – hành trình ngắn, cuộc đời – hành trình dài hơn. Thơ là tiếng kêu của tâm hồn bật lên qua các chặng đường. Đã là thơ đều đẹp. Thì mỗi chúng ta, dù là ai, làm việc gì, sau khi hoàn thành hành trình trên đất xin để lại một bài thơ, để bài thơ ấy sẽ khơi cảm hứng cho người bên cạnh, người đằng sau rồi người ấy tiếp tục viết đời mình thành một bài thơ. Hãy cứ đi, yêu, sống và làm thơ.
đang được dịch, vui lòng đợi..